Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 118

Chương 118
Được rồi, anh đã hiểu, hổ trắng nhỏ không thích cái tên Mimi này.
Thẩm Chi Hủ lại bắt đầu suy nghĩ.
Kiều Nghệ thấy vậy, dứt khoát không để ý đến anh nữa, nằm sấp trên giường ôm cái đuôi của mình chơi đùa.
Chơi một hồi, cô không khỏi nhớ đến cái đuôi vừa dài vừa đẹp kia của hổ mẹ.
Cũng không biết nơi này cách căn cứ Hoài Long có xa lắm không, bọn họ lái xe đi phải mất bao nhiêu ngày.
Trong lúc lơ đãng, Thẩm Chi Hủ trông thấy cảnh tượng hổ trắng nhỏ chơi đùa với cái đuôi của mình, đáng yêu đến nỗi khiến đáy lòng anh run rẩy. Anh không khỏi bế kẹp nách cô lên, trán tựa vào đầu cô, nhẹ nhàng cọ cọ.
Lúc Kiều Nghệ bị bế lên, mặt mày tràn ngập vẻ mờ mịt, tiếp đó cô lại thấy gương mặt tuấn tú phóng đại của Người đẹp ốm yếu, trán anh còn áp vào cô, mặt hổ không nhịn được nóng lên. Cô xấu hổ, nâng móng vuốt lên chặn lại gương mặt điển trai đang tiến lại gần của Thẩm Chi Hủ.
Đáng ghét, Người đẹp ốm yếu đừng dùng nhan sắc tuyệt đẹp để tấn công hổ mà!
Nhưng mà Kiều Nghệ không biết đệm thịt mềm mịn của mình lộ ra trước mặt Người đẹp ốm yếu đã lập tức thu hút sự chú ý của anh. Thẩm Chi Hủ đặt cô lên chân mình xong, bèn đưa tay nhéo nhéo đệm thịt hồng phấn mềm mại của cô.
“Đệm thịt lại là màu hồng.”
Kiều Nghệ hơi lúng túng, cô cảm thấy giờ phút này Người đẹp ốm yếu giống như tên nhà quê chưa từng thấy sự đời vậy.
Mặt hổ của cô bị nhéo càng lúc càng nóng, dứt khoát giãy ra khỏi bàn tay của Người đẹp ốm yếu, móng vuốt rụt lại không cho anh chơi nữa.
Thẩm Chi Hủ vẫn chưa chơi đủ, tiếc nuối nhìn hổ trắng nhỏ. Tiếc là mặt mũi hổ trắng nhỏ tràn đầy vô tình, rõ ràng không cho anh sờ nữa, không còn cách nào, anh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục suy nghĩ chuyện cái tên.
"Hổ trắng nhỏ, em muốn lấy cái tên như thế nào?”
Kiều Nghệ lười biếng liếc nhìn anh.
“Grừ grừ...” Đã bảo với anh rồi, tôi có tên, tôi tên là Kiều Nghệ! Kiều là kiều trong Đại Kiều và Tiểu Kiều*, Nghệ là nghệ trong nghệ thuật!
*Đại Kiều và Tiểu Kiều: người đẹp thời Tam Quốc
Nào ngờ Thẩm Chi Hủ nghe thấy tiếng kêu của cô, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.
“Vậy gọi em là Ngao Ngao đi, sao hả?”
Hổ trắng nhỏ suốt ngày grừ grừ này nọ, kêu Ngao Ngao ngược lại cũng thích hợp.
Kiều Nghệ: “...”
Lần trước tôi cạn lời như vậy vẫn là ở kiếp trước đấy.
Kiều Nghệ chuẩn bị mở miệng phản bác, nhớ đến những lời Người đẹp ốm yếu vừa nói, lập tức đổi phát âm khác.
“Gào gào gào...” Tôi mới không cần! Muốn gọi thì tự anh gọi đi!
“Không thích Ngao Ngao sao? Muốn gọi là Gào Gào à?” Thẩm Chi Hủ hơi nhíu mày: “Nhưng mà Gào Gào không dễ nghe bằng Ngao Ngao.”
Cô mệt rồi, mặc sức Người đẹp ốm yếu muốn làm gì thì làm đi.
Kiều Nghệ cong đuôi, ôm lấy cái đuôi của cô chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ Thẩm Chi Hủ cũng nhìn thấy sự bất lực của hổ trắng nhỏ, anh suy nghĩ một hồi vẫn quyết định trước tiên gọi cô là Ngao Ngao là được rồi, nếu không cứ gọi là hổ trắng nhỏ hổ trắng nhỏ mãi thì hết sức xa lạ.
“Trước tiên gọi em là Ngao Ngao đi.”
Kiều Nghệ cũng lười để ý đến Người đẹp ốm yếu, không thèm nhúc nhích.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, đặt hổ trắng nhỏ lên giường, chuẩn bị uống hết sữa bò.
Anh vừa mới uống xong, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
“Tôi đi xem một chút.” Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hổ trắng nhỏ, rồi đứng dậy đi mở cửa.
Người gõ cửa là dị năng giả hệ hỏa trong đội ngũ của Lý Văn Bân, thấy Thẩm Chi Hủ mở cửa, người kia bày ra vẻ mặt vui tươi.
“Anh em Thẩm, đội trưởng chúng tôi vừa mới sắp xếp người gác đêm, anh và lão Đinh gác sau nửa đêm, anh không có ý kiến gì chứ?”
Thẩm Chi Hủ nghe nói anh và Đinh Thụy Bác gác đêm cùng nhau, trong lòng dâng lên một tia nghiền ngẫm: “Không thành vấn đề.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận