Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 280

Chương 280
Tiền Thân sửng sốt một hồi, sau đó nở nụ cười lễ phép, nào ngờ bây giờ mặt mũi gã sưng phù, nụ cười này trông rất xấu xí tức cười.
“Hóa ra là anh cả ạ.”
“Ai là anh cả của cậu!” Đặng Hoài Hoa tức giận đáp trả.
“Em là bạn trai tên Tiền Thân của Hải Hi, anh là anh cả của Hải Hi, cũng là anh cả của em rồi!”
Bạn trai của Đặng Hải Hi?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, đặc biệt là Kiều Nghệ cũng không khỏi ngẩng đầu lên xem. Đầu tiên cô quan sát em gái của Đặng Hoài Hoa từ trên xuống dưới một lần, cảm thấy cô nàng này xinh đẹp thanh tú, là một cô gái tươi xinh, sao lại tìm... Tìm một thằng đàn ông như vậy chứ?
Kiều Nghệ một lời khó nói, mà anh trai của Đặng Hải Hi là Đặng Hoài Hoa cũng ngây ra tại chỗ, không dám tin nhìn em gái mình.
“Hải Hi, điều cậu ta nói là sự thật sao?”
Da mặt của Đặng Hải Hi mỏng, bị nhiều người nhìn như vậy, gò má nhanh chóng đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay là khó xử.
“Hải Hi, em nói đi chứ.” Tiền Thân đẩy Đặng Hải Hi.
“Đừng đụng vào em gái tôi!” Đặng Hoài Hoa gầm lên.
Tiền Thân ngượng ngùng thu tay về, trong lòng dâng lên mấy phần oán trách người “anh vợ” này.
Gã chạm vào bạn gái mình thì sao? Hung dữ như vậy làm gì hả?
“Hải Hi, em nói đi, đây là thật ư?”
Đặng Hải Hi nhỏ giọng ừ một tiếng, chậm chạp giới thiệu cho Đặng Hoài Hoa: “Vâng... Anh, đây là bạn trai Tiền Thân mà em quen được nửa năm rồi, là người của thành phố Hồng Diễn.”
Đặng Hoài Hoa nghẹn họng không nói nên lời, ánh mắt rơi vào khuôn mặt xanh xanh tím tím kia của Tiền Thân, không biết rốt cuộc tên nhãi này có chỗ nào thu hút em gái nhà mình.
“Hì hì, anh cả, chào anh ạ.”
“Đừng gọi tôi là anh cả.” Anh ta không chấp nhận có đứa em rể như vậy!
Nghĩ đến đây, Đặng Hoài Hoa kéo Đặng Hải Hi đi về phía trước, Tiền Thân thấy thế liền cuống quýt đuổi theo không ngừng.
Kiều Nghệ thò đầu ra nhìn một hồi, cảm thấy đây là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
“Ngao Ngao nhìn gì thế?” Thẩm Chi Hủ hỏi.
“Grừ grừ...” Không có gì, tôi chỉ cảm thấy hơi thổn thức mà thôi.
“Em có muốn xuống đi dạo không?”
“Grừ grừ...” Tất nhiên là muốn rồi!
Kiều Nghệ giãy giụa Người đẹp ốm yếu lập tức hiểu ý, đặt cô xuống đất.
Cô vừa xuống đất đã lon ton chạy về phía hổ mẹ.
“Grừ grừ...” Mẹ ơi, chúng ta đi tham quan hoàn cảnh ở tạm mấy ngày nay đi!
Hổ mẹ khẽ gầm lên một tiếng, xem như là đáp lại nhóc con.
Lúc này, Lý Hủy lặng lẽ thốt ra một câu.
“Cảm giác như sau này lại sắp có trò hay để xem rồi.”
Hách Nguyên nghe thế, cậu ta nghĩ đến điều gì đó, cũng cảm thấy nhức đầu.
Khúc nhạc đệm này trôi qua, hai người Lý Hủy dẫn đám người Trình Dao đến căn nhà dân mà bọn họ tạm thời ở, bên trong còn có một cái sân nhỏ.
Kiều Nghệ và hổ mẹ dẫn đầu đẩy cửa đang hé mở ra, thấy cái sân không lớn không nhỏ, vừa khéo có thể để bọn họ nằm phơi nắng, bấy giờ mới sải bước vào bên trong.
Hổ mẹ cũng đi theo vào trong, lúc nhóc con vui vẻ, nó cũng nằm trên cỏ, còn hiếm khi lăn lộn trên cỏ nữa.
Kiều Nghệ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nghịch ngợm như vậy của hổ mẹ, cô ngạc nhiên đến mức cái đuôi cứng đờ hồi lâu, sau khi hoàn hồn lại cũng bắt đầu chơi đùa ầm ĩ với hổ mẹ.
Thẩm Chi Hủ đi ngay sau lưng bọn họ, trông thấy cảnh tượng này thì yên lặng lấy máy ảnh ra, trở thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
Trình Dao im lặng không thốt nên lời, lúc đi ngang qua anh còn không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh đã thu thập những thứ gì thế?”
Tại sao nàng luôn cảm thấy Thẩm Chi Hủ không giống như đi thám hiểm, ngược lại giống như dẫn “trẻ con” nhà mình đến nghỉ phép nhỉ?
Nàng vốn tưởng rằng Thẩm Chi Hủ sẽ không trả lời mình, không ngờ anh lại nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, nghiêm nghị trả lời: “Thứ có ích và vô ích, tôi hẳn đều có hết.”
Trình Dao: “...”
Đúng là, đúng là có không gian lớn thì giỏi rồi!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận