Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 627

Chương 627
Thẩm Chi Hủ liếc thấy Kiều Nghệ nhìn về phía này, vừa rồi anh mới đánh người, vội vàng giấu bàn tay chưa kịp lau rửa sạch sẽ ra sau lưng.
Dù cho là như vậy, động tác của anh vẫn chậm một bước, cho nên bị Kiều Nghệ tinh mắt phát hiện. Trong lòng cô giật mình, sải bước nhanh chóng đến bên cạnh Người đẹp ốm yếu, không cho phép anh từ chối mà kéo tay phải bị đối phương giấu sau lưng ra.
Sau đó, cô nhìn thấy mu bàn tay anh lấm tấm vết máu đỏ tươi, chỗ xương ngón tay còn bị rách da, có tia máu rỉ ra.
Con ngươi Kiều Nghệ co rụt lại, đôi môi hồng hào không khỏi mím chặt.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cô vừa hỏi, tầm mắt sắc bén của cô lướt qua hai người tại chỗ. Ánh nhìn khí thế này khiến hai người Thẩm Chi Hủ không khỏi ưỡn thẳng sống lưng: “Chẳng lẽ hai người đánh nhau đấy à?”
Nhắc mới nhớ, lúc ở trong phòng, cô có nghe thấy tiếng hét thảm thiết, nhưng trừ tay của Người đẹp ốm yếu bị thương ra, Sở Thiên có vẻ chẳng sao cả, không giống như hai người bọn họ ra tay ở phòng khách.
“Không phải, không phải đâu.” Sở Thiên sợ bị Kiều Nghệ hiểu lầm, vội vàng xua xua tay: “Chẳng qua là có một tên không có mắt tìm đến cửa thôi.”
Cô nhướng mày lên, tầm nhìn rơi vào vết máu dưới mặt đất: “Cho nên máu này là của tên không có mắt kia ư?”
“Ừm.”
“Vậy người ra tay đánh tên đó là Người đẹp ốm yếu anh sao?” Lúc thốt ra lời này, trong lòng Kiều Nghệ rất kinh ngạc. Suy cho cùng, trong mắt người ngoài, anh vẫn luôn là đóa hoa trên núi cao, toàn thân lạnh lùng, rất hiếm khi có người thấy tâm trạng anh không ổn định.
Nhưng lúc này đây, đối phương lại ra tay đánh người, có vẻ còn đánh rất tàn nhẫn, sao điều này không làm cho cô giật mình được: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy hả?”
Sở Thiên cho rằng đây là chuyện riêng của Thẩm Chi Hủ, bản thân không tiện mở miệng, vì thế giả vờ như nhớ ra điều gì đó, a lên một tiếng: “Anh đột nhiên nhớ ra có việc chưa làm, anh ra ngoài trước đây.”
Dứt lời, gã vội vã ra khỏi biệt thự.
Kiều Nghệ: “...”
Cái cớ này thật sự rất qua loa lấy lệ.
“Hộp thuốc.” Cô liếc nhìn người nào đó.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, lặng lẽ lấy hộp thuốc từ trong không gian ra: “Không có vấn đề gì lớn đâu, qua mấy ngày là khỏe thôi.”
“Chậc, anh ngược lại đã nhắc nhở tôi nha, hiện tại chúng ta cũng có dị năng giả hệ trị liệu rồi. Bây giờ anh hãy cùng tôi đi tìm Trần Tống, chữa lành bàn tay này.”
“Chưa đến nỗi đó chứ...?”
Chẳng qua, khi đối mặt với ánh mắt không cho người khác xen mồm vào của hổ trắng nhỏ, âm thanh của Thẩm Chi Hủ từ từ nhỏ dần. Anh nhận ra bản thân lại sợ Kiều Nghệ tức giận, đầu lưỡi không nhịn được chống lên vòm họng.
Cảm giác này quả thực rất hiếm lạ, có điều anh không ghét nó.
Cô dẫn Người đẹp ốm yếu đi tìm Trần Tống.
Sau khi biết được ý muốn của hai người, Trần Tống có cảm giác như bị cưỡng ép nhét cơm chó vào miệng, vội vàng chữa khỏi vết thương trên tay Thẩm Chi Hủ xong thì lập tức đuổi bọn họ ra khỏi phòng.
(Trần Tống: Chó độc thân tủi thân bật khóc!)
Kiều Nghệ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể trợn mắt nhìn người nào đó đang cười khẽ ở bên cạnh.
“Tôi đã nói không đến nỗi rồi.” Thẩm Chi Hủ nhún vai.
Cô hừ nhẹ một tiếng, kéo người vào trong phòng mình.
“Nói đi, lúc tôi không có mặt đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều Nghệ rất tò mò, đến cùng cái tên không có mắt kia đã làm gì mà khiến Người đẹp ốm yếu nổi giận đến mức đánh người. Nói cho cùng cô quen biết anh lâu như vậy rồi, lại thật sự chưa từng nhìn thấy Người đẹp ốm yếu sử dụng nắm đấm.
“Em còn nhớ người đàn ông trẻ tuổi mình gặp phải ở khu B lần trước không?”
“Tất nhiên là nhớ.”
Người đó mắng hổ mẹ là súc sinh, khiến cô rất phẫn nộ mà!
“Anh đột nhiên nhắc chuyện này làm gì? Chẳng lẽ tên không có mắt vừa rồi chính là anh ta?”
“Không sai, người đàn ông đó tên Đường Hạo Nguyên.” Đôi mắt của Thẩm Chi Hủ u ám hơn mấy phần: “Nó là em trai cùng cha khác mẹ của tôi.”
“Khụ, khụ khụ...” Kiều Nghệ bị sặc bởi nước miếng của mình: “Gì, gì cơ?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận