Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 833: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (10)

Chương 833: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (10)
Chỉ là…
"Gru gru…" Người đẹp ốm yếu ơi, em muốn uống sữa dê...
Hừm, cô phải ăn thật ngon, như vậy nhóc con mới có thể được ăn no.
“Cái gì?” Thẩm Chi Hủ hơi sửng sốt.
Chóp đuôi Kiều Nghệ vỗ nhẹ lên tấm đệm bên dưới người cô, sau đó cô dùng móng tay nhẹ nhàng viết ra hai chữ.
[Sữa dê.]
Họ ở thôn Đường Hà hơn một năm, không chỉ trồng trọt, mà Người đẹp ốm yếu và cây non mini còn cùng nhau xây dựng một trang trại chăn nuôi nhỏ.
Hiện tại, trong trang trại chăn nuôi của họ không chỉ có gà, bò, thỏ, mà ngay cả dê cũng có. Hơn nữa đa số bọn chúng đều đã biến dị ở cấp 1 hoặc 2, không cần dùng cấp bậc trấn áp, tất cả vẫn thành thành thật thật ở trong trang trại chăn nuôi.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy lập tức gật đầu..
“Anh biết rồi, bây giờ anh sẽ đi lấy sữa dê.”
Nói xong, Thẩm Chi Hủ lại sờ đầu cô, dưới ánh nhìn chăm chú của hổ mẹ và Tạ Vân Nhã, anh cúi đầu hôn lên chóp mũi cô: “Ngao Ngao, em vất vả rồi.”
Giọng anh trầm thấp và dễ nghe hơn bao giờ hết.
Khuôn mặt to đầy lông của Kiều Nghệ không khỏi đỏ mặt, không dám nhìn hổ mẹ và những người khác ở bên kia, cô hơi ngẩng đầu lên, dùng chiếc lưỡi gai của mình liếm khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết kia.
Cuối cùng, cô xấu hổ vùi mặt vào đôi móng vuốt to lớn của mình, không nói gì cũng không ngẩng lên.
Thẩm Chi Hủ cười khẽ một tiếng vui vẻ trong cổ họng, sau đó anh đứng dậy liếc nhìn hổ mẹ và Tạ Vân Nhã.
"Tôi đi lấy sữa dê, Ngao Ngao ở đây xin nhờ mọi người chăm sóc."
Tạ Vân Nhã vội vàng gật đầu.
Hổ mẹ đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh “cháu ngoại” của mình, nhìn những nhóc con vừa mới ra lò.
Kiều Nghệ nghe thấy tiếng động, lén mở mắt ra thì thấy là hổ mẹ đang tò mò nhìn bé con của cô, râu mép trên môi khẽ run lên.
"Gru gru…” Mẹ ơi, mẹ được làm bà ngoại rồi!
Hổ mẹ ngẩng đầu liếc nhìn nhóc con của nó, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì, nhưng đôi mắt hổ lam nhạt tương tự như nhóc con lại tràn đầy màu sắc mềm mại. Nó nghiêng cái đầu to tới, liếm liếm trán cô bằng cái lưỡi dày của mình.
Kiều Nghệ không từ chối cái liếm láp của hổ mẹ, tiếp tục kêu gru gru.
“Gru gru…” Mẹ ơi, hồi nhỏ con có dễ thương như chúng nó không?
Hổ mẹ nghiêm túc liếm láp, không đáp lại cô.
Kiều Nghệ không quan tâm, tiếp tục kêu gru gru, hệt như một con hổ trắng lắm lời.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, mới yên tâm rời đi.
Cánh cửa vừa mở ra, hổ cha vẫn luôn canh chừng đợi ở cửa liền chen vào.
Cây non thấy vậy bèn lén liếc xem vẻ mặt của thần chết, nhìn anh dường như tâm tình rất tốt, sau khi suy nghĩ một chút thì cũng mạnh dạn đi vào.
Thấy mình không bị cản trở, bước chân của nó lập tức nhanh hơn.
Khóe mắt Thẩm Chi Hủ khẽ giật giật, có điều anh không quan tâm mà ngước mắt lên nhìn Cố Hựu Kỳ và hai người ở cửa.
"Tiểu Nghệ thế nào rồi?" Sở Thiên dò hỏi.
"Vẫn ổn."
Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Sinh được bao nhiêu nhóc con?"
“Hai đứa.” Nghĩ tới hai đứa bé không lớn hơn lòng bàn tay mình, đuôi mày khóe mắt của Thẩm Chi Hủ đều hiện lên nét dịu dàng.
"Chúng tôi có thể vào xem Tiểu Nghệ được không?"
Vừa nghe nói là hai bé con, Cố Hựu Kỳ cảm nhận được hai tay mình đang ngo ngoe rục rịch.
Không thể động tới mẹ con Kiều Nghệ, chẳng lẽ đến hai đứa nhóc mới sinh cũng không thể động tới sao?
Hơn nữa, tính tình của Kiều Nghệ cũng không lạnh lùng như Đại Bạch, hẳn có thể cho bọn họ sờ sờ hai bé con mới sinh đúng không?
Càng nghĩ, Cố Hựu Kỳ càng hưng phấn.
Sở Thiên rất ít khi cùng suy nghĩ với anh ta cũng nghĩ tới chuyện này, có chút mong đợi nhìn Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ lần này thế mà lại không keo kiệt, gật đầu nói: “Được, nhưng nếu Ngao Ngao không vui thì hai người phải ra ngoài.”
"Tôi biết rồi mà."
Cố Hựu Kỳ liên tục gật đầu.
Ai mà không biết Kiều Nghệ là người được Thẩm Chi Hủ để ở đầu quả tim, chọc ai cũng được chỉ là đều sẽ không chọc cô!
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, nói đi lấy sữa dê cho Kiều Nghệ, sau đó liền bỏ đi.
Cố Hựu Kỳ cùng Sở Thiên nhìn nhau, đồng thời đi vào phòng.
Bọn họ vừa bước vào đã thấy cây non mini ngồi xổm trên mặt đất, đang nhìn hai bé hổ con vẫn còn bú với vẻ tò mò.
Hổ mẹ thì ngồi cạnh Kiều Nghệ, sau lưng là hổ cha sát rạt.
Hổ cha cũng tò mò nhìn đám nhóc con, cũng rất muốn chạm vào chúng. Song nó nhìn chúng bé xíu xiu như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ vụn, bèn đè nén ý định này.”
"Hổ trắng nhỏ, tôi có thể chạm vào bọn nó được không?"
Cây non mini không hề lo lắng giống như hổ cha. Nó càng nhìn chúng càng thấy thích, muốn đưa tay ra chạm vào.
Kiều Nghệ nghe xong gật đầu.
Đôi mắt của cây non mini chợt sáng lên, nó vừa đưa tay ra lại sợ sẽ làm tổn thương bé hổ trắng nhỏ, vì vậy chỉ dám duỗi một ngón tay ra, đụng nhẹ vào bé hổ con có sọc ngang nhạt trên nền trắng.
Dù vậy, cây non mini vẫn rất vui vẻ, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của nó chợt nở một nụ cười rạng rỡ.
"A! Tôi chạm vào được rồi nè!"
Đôi mắt của Cố Hựu Kỳ đỏ lên vì ghen tị.
Anh ta đến chỗ cây non mini, ngồi xổm xuống, háo hức nhìn Kiều Nghệ.
"Tiểu Nghệ, anh có thể sờ được không?"
Anh ta nở nụ cười, trông cực kỳ giống chó săn.
Kiều Nghệ quả thực không thể ngoảnh mặt làm ngơ, ngay lúc cô vừa định đồng ý thì hổ cha đi tới đẩy Cố Hựu Kỳ ra, còn rất mất kiên nhẫn gầm lên.
"Rống rống…” Tên thú chân xấu xí kia, tránh xa ra một chút coi! Bổn hổ đây còn chưa được sờ qua bé con của hổ con đâu đấy!
Cố Hựu Kỳ: "..."
Anh ta hít một hơi thật sâu và tự nhủ không được tranh cãi với hổ cha, nhưng...
A a a, ánh mắt chán ghét đó của nó thật sự khiến người ta tức giận!
Sở Thiên nhìn cảnh này, trong lòng thầm vui mừng vì mình không liều lĩnh như Cố Hựu Kỳ, nhìn người duy nhất trong phòng có thể nói chuyện, hỏi: “Cô Tạ, trong hai nhóc con đứa nào là lớn thế?”
Tạ Vân Nhã trả lời: "Bé có sọc ngang nhạt là anh trai, còn bé thuần trắng là em gái."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận