Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 841: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (18)

Chương 841: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (18)
Đứa bé trông có vẻ chỉ khoảng một tháng tuổi, tóc trên đỉnh đầu thưa thớt, loáng thoáng có thể phân biệt ra màu tóc là màu trắng như tuyết giống như Kiều Nghệ.
Có điều những việc này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là sau khi Tiểu Bảo biến thành người thì con bé mãi không mở mắt. Nếu như không phải hai người có thể thấy cái bụng nhỏ của Tiểu Bảo phập phồng, Kiều Nghệ cũng cho rằng là con gái mình...
Cô không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, rưng rưng nước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Vẻ mặt của Thẩm Chi Hủ có chút nghiêm túc, anh nhận lấy đứa bé trong lòng cô rồi cẩn thận quan sát một hồi. Thần kinh căng thẳng từ từ thả lỏng, anh lấy chăn nhỏ dùng cho trẻ sơ sinh từ trong không gian ra, vừa cẩn thận bọc đứa bé trong lòng lại vừa giải thích: “Ngao Ngao đừng lo, Tiểu Bảo đang ngủ thôi.”
“Có thật không?” Kiều Nghệ lau nước mắt ở khóe mắt, dụi dụi vào bên cạnh Người đẹp ốm yếu. Cô đè nén sự hoảng hốt lo sợ, cẩn thận quan sát đứa bé sơ sinh trong lòng anh. Lúc này đây, hai vợ chồng có thể nghe thấy tiếng ngáy khẽ khàng của con gái.
Lần này, Kiều Nghệ giống như buông lỏng gánh nặng, toàn thân mất hết sức lực ngã lên người Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ cũng biết cô bị dọa sợ, tay kia ôm người vào lòng, đôi môi ấm áp hôn lên trán cô an ủi.
“Em đừng sợ, em còn nhớ khi mình biến hình lúc trước không? Cũng là biến đổi trong giấc mơ, tình huống của Tiểu Bảo hẳn là giống của em.”
Nói đến đây, sự kinh ngạc nơi đáy lòng anh vẫn chưa hề tiêu tan.
Vốn tưởng rằng Đại Bảo và Tiểu Bảo biến thành người cần phải hấp thụ tinh hạch màu hồng giống như mấy người Ngao Ngao, không ngờ hai đứa bé lại không cần. Xem ra sau khi hai mẹ con Kiều Nghệ hấp thụ tinh hạch màu hồng, việc biến hình có thể truyền cho đời sau theo gen di truyền.
Nếu là như vậy, có phải dị năng cũng sẽ như thế hay không?
Thẩm Chi Hủ thoáng nheo mắt lại, trong lòng đã có suy nghĩ.
“Hình như là vậy...” Kiều Nghệ dừng lại: “Thế thì tại sao chỉ có Tiểu Bảo biến thành người thôi? Đại Bảo thằng bé...”
Anh thu hồi những ý tưởng lung tung kia, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới trả lời: “Có lẽ vừa rồi em biến hình, Tiểu Bảo nhìn thấy, từ đó đã kích thích con bé cũng biến thành người.”
Thẩm Chi Hủ khựng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Đợi Đại Bảo và Tiểu Bảo tỉnh ngủ rồi, anh trai thấy em gái như vậy, nói không chừng cũng sẽ được thôi thúc biến thành người đó.”
“Sao em cảm thấy không mấy tin cậy thế nhỉ?” Khóe mặt Kiều Nghệ giật giật.
“Có điều khả năng này là lớn nhất.”
Cô cũng biết như vậy, nên chỉ có thể im lặng. Cô rũ mắt quan sát đứa bé sơ sinh trong lòng Người đẹp ốm yếu, phát hiện khuôn mặt của nó thật sự vô cùng tinh xảo. Nhìn từ gương mặt, loáng thoáng có thể trông thấy đường nét của anh.
Kiều Nghệ không nhịn được đưa tay ra sờ, lông mày sáng màu của đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say giật giật, bàn tay nhỏ mũm mĩm giơ lên đẩy tay mẹ mình ra như đuổi ruồi.
Cô không nhịn được cười: “Nhóc con này thật đáng yêu.”
Mặt mũi Thẩm Chi Hủ lại trở nên hết sức dịu dàng, anh ngước mắt nhìn đôi mắt tựa như ẩn giấu vô số ngôi sao nhỏ của Kiều Nghệ, khóe môi hơi nhếch lên, cúi đầu xuống nhanh chóng hôn lên khóe môi cô.
Kiều Nghệ bối rối khi bị đánh lén, vô thức dùng tay sờ lên khóe môi, lại nhìn sang vẻ mặt như không có gì xảy ra của đối phương, đáy mắt tràn ngập nụ cười.
...
Bởi vì Tiểu Bảo biến thành trẻ sơ sinh, Kiều Nghệ không tiện biến về hình dạng hổ nữa, bèn dùng dáng vẻ con người nằm bên cạnh con gái. Bên cạnh cô chính là Đại Bảo chưa biến thành người, bên cạnh thằng bé chính là Người đẹp ốm yếu.
Cả nhà ngủ trưa một giấc, lúc tỉnh dậy, Tiểu Bảo cũng thức dậy, bé con dường như vẫn chưa nhận ra thân thể mình xảy ra thay đổi. Đôi mặt màu xanh lam nhạt giống hệt mẹ kia chớp chớp, tò mò nhìn lên trần nhà.
Tiểu Bảo nhìn một hồi, tâm trạng trở nên khá hơn với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ đặc trưng của trẻ con.
Kiều Nghệ trông thấy cảnh tượng này chỉ cảm thấy trái tim cũng sắp hòa tan, không nhịn được ghé tới hôn lên gò má mềm mại của con gái mình.
Tiểu Bảo được hôn vẫn có chút mê man, khóe mắt liếc thấy mẹ quen thuộc, con ngươi xinh đẹp lập tức vui vẻ cong thành hai mặt trăng lưỡi liềm nhỏ. Tiếng cười khanh khách cũng thốt ra từ cổ họng.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Bảo đã chú ý đến âm thanh mình phát ra hơi kỳ lạ, nghiêng nghiêng đầu.
“Ê a.”
Bé con bỗng dưng trợn tròn hai mắt.
“Ê a? Ngao? A?”
Đủ loại âm thanh phát ra từ trong miệng, trải nghiệm mới lạ này khiến Tiểu Bảo hết sức vui vẻ, tiếng cười khanh khách liên tục vang lên.
Kiều Nghệ không khỏi tức cười, ngước mắt nhìn về phía Người đẹp ốm yếu đang nhìn sang bên này: “Người đẹp ốm yếu ơi, Tiểu Bảo đáng yêu quá đi!”
Thẩm Chi Hủ từ chối cho ý kiến, khóe mắt liếc thấy mí mắt của Đại Bảo giật giật như thể sắp tỉnh dậy. Anh lập tức dời sự chú ý tập trung vào trên người con trai, muốn xem xem nó trông thấy hình dáng hiện tại của em gái sẽ có phản ứng gì.
Đại Bảo chầm chậm mở mắt ra dưới ánh nhìn của cha mình.
Ngay khi vừa tỉnh lại, nó cảm thấy bên cạnh rất ồn ào, không nhịn được quay đầu nhìn sang. Toàn thân hổ con cũng sửng sốt khi thấy mẹ đang chơi đùa với một sinh vật nhỏ xa lạ.
Có lẽ là tầm mắt của nó quá mức dữ dội, khiến Tiểu Bảo vẫn đang đùa nghịch giọng nói của mình theo bản năng nhìn sang. Đôi mắt lấp lánh kêu a a a khi thấy anh trai nhà mình tỉnh rồi.
Đại Bảo chớp chớp đôi mắt màu đen, chóp mũi màu hồng khẽ nhúc nhích, ngửi được mùi vị quen thuộc trên người sinh vật nhỏ. Ánh mắt lập tức trợn tròn, thậm chí còn quên mất chuyện bản thân đã học đi bộ, bốn chân nằm sấp bò lổm ngổm về phía em gái.
Tiểu Bảo thấy thế, theo thói quen muốn dán sát vào anh trai, song dáng người hiện giờ của hai đứa khác nhau. Kiều Nghệ sợ Tiểu Bảo đè trúng Đại Bảo, vội vàng ngăn cản hành động của con gái.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận