Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 387

Chương 387
“Cảm ơn anh.” Dương Nhu Trinh nhìn về phía hổ trắng nhỏ nói: “Ngao Ngao có thể cách xa chị một chút không?”
Kiều Nghệ không biết Dương Nhu Trinh muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời lui về phía sau vài bước, đến khi cô thấy Dương Nhu Trinh cầm con dao dài lên chém về phía eo của cô ấy thì vô cùng kinh ngạc.
“Grừ grừ” Chị làm gì vậy? Mau dừng tay lại!
Dương Nhu Trinh không có ý định dừng lại, cô ấy dường như không cảm giác được đau đớn. Cô ấy dùng dao chặt đứt đuôi cá của mình, máu tươi đỏ thẫm chảy tí tách xuống đất, mùi máu tươi tràn ngập khắp mọi ngóc ngách của căn phòng.
Hai mắt Kiều Nghệ nóng lên, trong đôi mắt tròn xoe cũng tràn ngập nước.
Cô muốn tiến lên ngăn Dương Nhu Trinh nhưng Người đẹp ốm yếu lại cản cô lại.
“Ngao Ngao đây là lựa chọn của cô ấy.”
Không người nào thích bị người khác cấy ghép dị vật ở trên cơ thể của mình cả, bọn họ không có quyền ngăn cản Dương Nhu Trinh.
Dương Nhu Trinh đã tự tay chặt đứt đuôi cá của bản thân, cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà vẻ mặt của cô ấy trở nên trắng bệch, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Nhưng rất kỳ lạ vết thương của cô ấy đang dần dần lành lại với tốc độ chóng mặt.
“Năng lực chữa trị?” Thẩm Chi Hủ khẽ thì thầm.
“Không phải, đây là năng lực tự lành.” Dương Như Trinh lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: “Tôi chỉ có thể chữa trị cho bản thân, không thể chữa trị cho người khác được.”
Dương Nhu Trinh nói xong lại nắm chặt con dao dài trong tay nhắm ngay vào mi tâm của mình.
“Gào!!!”
Kiều Nghệ chợt kêu lên một tiếng muốn xông lên ngăn cản cô ấy, nhưng lại bị Thẩm Chi Hủ ngăn lại, anh nhấp môi, nhìn Dương Nhu Trinh với ánh mắt phức tạp.
Động tác của Dương Nhu Trinh hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía hổ trắng nhỏ đang nôn nóng.
“Ngao Ngao không cần phải lo lắng cho chị đâu, đối với chị cái chết chính là một sự giải thoát.” Dương Nhu Trinh đã sống cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ này quá lâu rồi, hơn nữa bây giờ ngay cả người thân duy nhất cũng không còn, cô ấy đã mất đi hy vọng sống sót.
Mũi dao từ từ đâm vào mi tâm của cô ấy, máu tươi đỏ thẫm chảy dọc theo sống mũi của cô ấy: “Cha mẹ tôi đã chết khi tận thế bắt đầu, em trai sinh đôi duy nhất cũng bị Hà Nguyệt Liên hại chết, vốn dĩ lần này tôi cứ tưởng có thể kéo Hà Nguyệt Liên chết cùng, không ngờ người phụ nữ làm nhiều chuyện độc ác kia lại tránh được một kiếp. Tôi đã không còn sức lực để báo thù nữa, tôi rất mệt, rất mệt mỏi.”
Dương Nhu Trinh nhắm hai mắt lại, nắm chặt lấy con dao dài trong tay, cô ấy cảm nhận được mũi dao chạm vào một đồ vật cứng rắn, cô ấy biết đó được gọi là tinh hạch, tinh hạch của bản thân cô ấy.
“Mọi người cầm lấy tinh hạch của tôi đi, nếu có thể, hy vọng mọi người có thể giúp tôi giết chết Hà Nguyệt Liên.”
“Cuối cùng, tôi xin nhờ anh Thẩm giúp tôi một việc, sau khi tôi chết thì hãy thiêu tôi đi.”
Dương Nhu Trình vừa nói xong thì dùng mũi dao lấy tinh hạch ở trong đầu mình ra, tiếng “lạch cạch” vang lên, một viên tinh hạch rơi xuống sàn nhà.
Dương Nhu Trinh không còn tinh hạch, vết thương cũng không tự lành lại nữa, cô ấy hài lòng ngửa mặt ngã xuống đất, trước khi chết môi còn nở nụ cười dịu dàng.
Kiều Nghệ biết đây chính là lựa chọn của Dương Nhu Trinh, nhưng vẫn khóc không thành tiếng, nước mắt rơi xuống lã chã.
Một chị gái xinh đẹp tốt như vậy, thế mà lại bị những người của viện nghiên cứu này làm hại!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận