Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 429

Chương 429
“Nhưng mà...”
Tầm mắt chần chừ của Tạ Vân Nhã nhìn về phía Thẩm Chi Hủ ở cách đó không xa.
“Em vẫn còn rất nhiều, cho nó thì cho thôi.” Kiều Nghệ còn muốn nói gì đó, nhưng lỗ tai nhỏ như ngọc dưới vành mũ bucket giật giật. Cô nghe thấy Người đẹp ốm yếu đang gọi mình, lập tức xoay người chạy lon ton trở về.
Hổ trắng lớn hung mãnh theo sát phía sau.
Cô ấy đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, vẫn cảm thấy không ổn, vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc: “Lần sau không được ăn đồ người khác cho!”
Tiểu Hắc rên ư ử mấy tiếng, cực kỳ ấm ức.
“Tôi về rồi đây!” Kiều Nghệ vừa mới trở lại bên cạnh Người đẹp ốm yếu, đã thấy anh đưa nước mật ong cho mình. Cô uống một ngụm nhỏ, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Thật là ngọt!”
“Vừa rồi em đã làm gì?”
“Cho Husky một cây xúc xích giăm bông.”
Xúc xích giăm bông?
Thẩm Chi Hủ nhướng mày lên: “Đó chẳng phải là đồ em thích à, nỡ không?”
Anh lại nhớ vì một cây xúc xích giăm bông này mà cô đã làm nũng với mình rất lâu.
Kiều Nghệ dường như cũng nghĩ đến chuyện ngu ngốc mà bản thân ra làm ra, bàn tay nhỏ nhắn ngượng ngùng gãi gãi gò má: “Thế nhưng Người đẹp ốm yếu vẫn còn rất nhiều mà...”
“Em không sợ tôi không cho em sao?”
“Anh dám!” Kiều Nghệ lập tức hung hăng trợn mắt nhìn Người đẹp ốm yếu, liếc thấy sự hài hước nơi đáy mắt anh, sao không biết là anh đang trêu chọc mình được. Cô bĩu môi, đặt nước mật ong xuống rồi nhào vào trong lòng Thẩm Chi Hủ, sau đó giơ hai tay lên nhéo gò má anh ra.
“Người đẹp ốm yếu càng càng càng hư rồi!”
Những người khó hiểu chú ý đến tình hình bên này đều bị hành vi của đứa nhỏ làm giật mình, vốn tưởng rằng Thẩm Chi Hủ sẽ tức giận, nào ngờ ánh mắt anh ngậm cười để mặt cho đứa nhỏ làm xằng làm bậy trên mặt mình. Dáng vẻ tốt tính kia hòa toàn chênh lệch với bộ dạng lạnh lùng thờ ơ thường ngày.
“Trời ạ, Thẩm Chi Hủ cũng có lúc tốt tính như vậy à?” Phù Nhã Vấn dụi dụi mắt, lẩm bẩm.
Trình Dao ở bên cạnh nghe vậy, chấn động trong lòng không hề nhỏ hơn Phù Nhã vẫn, nhưng điều khiến nàng chấn động không phải vì tính tình tốt đẹp của Thẩm Chi Hủ, mà là đứa bé trong lòng anh.
Người có thể khiến anh giống như biến thành một người khác chỉ có hổ trắng nhỏ, hiện tại hổ trắng nhỏ không thấy bóng dáng, thay vào đó là đứa nhỏ này, còn có mái tóc dài màu tuyết trắng không thèm che giấu kia...
Suy đoán to gan ở đáy lòng nàng lúc trước đã được chứng thực...
Đứa bé xuất hiện bất ngờ này chính là hổ trắng nhỏ!
Nhưng, sao điều này lại có thể chứ?
Động vật biến dị cũng có thể biến thành người ư?
Rốt cuộc tại sao Thẩm Chi Hủ lại làm được?
Trình Dao kinh hãi đến mức hơi thở cũng rối loạn, may mà đám người Phù Nhã Vấn đều bị Thẩm Chi Hủ thu hút sự chú ý, không ai nhận ra sự khác lạ của nàng.
Bên kia, Nhan Dục Chương đã gần như hồi phục cũng đang thì thầm trao đổi với Cố Hựu Kỳ.
“Đại ca, Thẩm Chi Hủ này có cô em gái từ khi nào thế? Sao lúc trước chúng ta chưa nghe anh ta nhắc đến?”
Cố Hựu Kỳ còn đang chìm đắm trong suy đoán tam quan vỡ nát của mình, nghe thấy câu hỏi của Nhan Dục Chương, anh ta cũng theo bản năng lắc lắc đầu.
“Đại ca, anh nói xem Thẩm Chi Hủ có phải là siscon* không? Đây cũng cưng chiều quá rồi thì phải? Giống hệt như cưng chiều hổ trắng nhỏ vậy!”
Lời nói của cậu ta khiến con người Cố Hựu Kỳ co rụt lại.
*Muội khống, cuồng em gái.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận