Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 71

Chương 71
Nghĩ đến một ngày hàm răng sữa nhỏ của cô lung lay không còn tốt nữa, Kiều Nghệ lạnh hết cả sống lưng, cô cảnh giác nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Tuy rằng Thẩm Chi Hủ không hiểu ý của hổ trắng nhỏ, nhưng nhìn biểu cảm trên của cô có thể đoán được vài phần.
Có lẽ hổ con này lo lắng cơ thể anh còn yếu không đi đường được?
Thẩm Chi Hủ cảm thấy tâm trạng hôm nay của anh khá tốt, có lẽ sẽ chống đỡ được lâu.
“Xa lắm sao?”
Hổ trắng nhỏ gật gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Ngao ngao…” Nói xa thì cũng không xa mà nói gần thì cũng không gần.
Thẩm Chi Hủ hơi nhướng mày nói: “Không sao hết, em cứ dẫn tôi đi, tôi sẽ không gây phiền phức cho em đâu.”
Kiều Nghệ nghe vậy thì suy tư vài giây rồi đi về phía dòng suối nhỏ.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy cất bước đi theo phía sau hổ trắng nhỏ.
Hổ trắng nhỏ chậm chạp đi từng bước, có lẽ là đang suy nghĩ cho cơ thể Người đẹp ốm yếu, hành vi chăm sóc này khiến Thẩm Chi Hủ cảm thấy buồn cười, tận sâu trong đáy lòng vốn đã mục nát của anh cảm thấy mềm mại.
Khoảng hai mươi phút sau, Thẩm Chi Thủ nghe thấy âm thanh nước chảy róc rách. Không lâu sau, anh và hổ trắng nhỏ đã nhìn thấy một dòng suối nhỏ trong vắt đến mức có thể nhìn thấy đáy.
“Ngao ngao …” Đến rồi, đến nơi rồi!
Hổ trắng nhỏ ngao ngao vài tiếng rồi vui vẻ nhảy vào dòng suối nhỏ.
Thẩm Chi Hủ giật mình, theo bản năng muốn ngăn hổ trắng nhỏ lại, nhưng nhìn thấy tư thế thuần thục của cô, anh dần dần thả lỏng người.
Thẩm Chi Hủ chậm chạp đi qua đó, dừng lại ở thượng nguồn con suối cách hổ trắng nhỏ không xa, anh ngồi xổm xuống rồi vốc nước lên nhẹ nhàng rửa sạch khuôn mặt.
Kiều Nghệ ngâm mình vào trong nước, lười biếng liếc nhìn động tác của Thẩm Chi Hủ, đến khi anh rửa mặt xong thì đứng lên, dường như muốn cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra, cô kinh ngạc hoảng hốt nhảy ra khỏi nước, không để ý đến việc bản thân đang ướt sũng mà duỗi hai chân trước đặt lên cẳng chân anh.
“Ngao ngao…” Anh làm gì đó? Muốn làm gì? Thân thể anh còn chưa khỏe mà muốn đi tắm rồi sao? Anh không ngại thân thể của mình quá kém, mà còn muốn kém hơn nữa à?
Nhớ đến bộ dạng ốm đau bệnh tật thời gian trước của Người đẹp ốm yếu, trong mắt Kiều Nghệ không nhịn được mà bùng lên ngọn lửa tức giận, đôi mắt tròn xoe màu xanh nhạt vì vậy mà càng sáng lấp lánh hơn.
Thẩm Chi Hủ dừng động tác đang làm lại, anh không ngờ là phản ứng của hổ trắng nhỏ lại lớn như vậy, suy nghĩ một hồi thì anh mới hiểu ra, cũng không còn cố chấp đến việc tắm rửa cơ thể nữa, nếu không sẽ khiến hổ trắng nhỏ tức giận.
“Xin lỗi, là tôi không tốt, chờ khi nào tôi hết bệnh rồi lại đến tắm sau.” Thẩm Chi Hủ rất hiếm khi chủ động nhận lỗi với ai, nhưng đối với hổ trắng nhỏ này anh lại xin lỗi một cách tự nhiên mà không cảm thấy chán ghét gì.
Kiều Nghệ lén lút đánh giá biểu cảm của Người đẹp ốm yếu, trông vẻ mặt hối lỗi của anh không giống giả vờ, lúc này cô mới thoải mái yên tâm, nhẹ nhàng hà ra một hơi dài, lao về trong nước một lần nữa.
Thẩm Chi Hủ có hơi tiếc nuối khi nhìn dòng suối nhỏ trong veo, anh ngồi xếp bằng bên bờ suối, tầm mắt dừng trên người hổ trắng nhỏ, nhưng thật ra anh đang cảm nhận sự dung hợp của dị năng vào cơ thể.
Kiều Nghệ ngâm mình trong nước không lâu thì đứng dậy lên bờ, cô đứng cách Người đẹp ốm yếu rất xa rồi lắc lắc cơ thể để rũ sạch nước trên người, sau đó quay đầu nhìn thấy Người đẹp ốm yếu đã đứng dậy.
“Ngao ngao…” Đến lúc trở về rồi.
Kiều Nghệ dẫn đầu nện bước đi trước.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy cũng chậm chạp đi theo sau.
Quay trở về hang động, Thẩm Chi Hủ ăn một ít bánh quy, nhìn hổ trắng nhỏ lười biếng ngáp ở bên cạnh, anh cầm lấy một khối bánh quy muốn đút cho cô.
Kiều Nghệ theo bản năng mà ngậm trong miệng, sau khi cắn bánh quy xong cô mới nhận ra bản thân đang làm gì, cô vội vàng lắc đầu khi thấy Người đẹp ốm yếu còn muốn đút bánh quy bánh quy nữa.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận