Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 389

Chương 389
Hổ mẹ cũng tiến lại gần, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Kiều Nghệ cẩn thận cảm nhận dị năng ở bên trong cơ thể mình, phát hiện sau cô hấp thụ tinh hạch cũng giống như không hấp thụ, không có thay đổi gì cả.
“Grừ grừ” không có.
Mặc dù Kiều Nghệ vẫn cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng vẫn cọ cọ vào tay của Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, tôi thật sự không sao mà.
Thẩm Chi Hủ thì lại không hề thả lỏng, cũng không muốn ở lại viện nghiên cứu này thêm nữa, nơi này khiến anh chán ghét vô cùng, đợi thêm một lát nữa lệ khí ở trong người anh sẽ tăng thêm mấy phần.
“Chúng ta đi về trước đi.”
Thẩm Chi Hủ nói xong không cho hổ trắng nhỏ có cơ hội từ chối, anh ôm cô lên vững vàng rời khỏi phòng.
Hổ mẹ nhanh chóng đi theo sau lưng anh.
Thẩm Chi Hủ vừa mới đi tới cửa thang máy, thì nhìn thấy Cố Hựu Kỳ cũng đang đi tới tầng bốn.
“Cuối cùng thì cũng tìm thấy anh rồi!” Cố Hựu Kỳ vui mừng: “Chúng tôi đã cứu được Chương Tử và con husky biến dị, hiện tại tầng ngầm số ba đã hoàn toàn rối loạn, có thang máy chống đỡ nên những quái vật đó đang dừng ở tầng ba. Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Anh thông báo cho Lương Hoài Tiền đi, để anh ta công khai những gì mà khu nghiên cứu này đã làm.”
Cố Hựu Kỳ cũng đang có ý đó, nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Chi Hủ không tốt lắm, hổ trắng nhỏ ở trong ngực anh cũng ỉu xìu, anh ta không nhịn được hỏi: “Hổ trắng nhỏ bị sao vậy?”
“Không sao đâu, tôi đi về trước đây, chuyện ở đây anh xem mà giải quyết.”
Thẩm Chi Hủ nói xong thì đi vào thang máy.
Cố Hựu Kỳ cảm thấy khó hiểu, Ngũ Côn ở phía sau nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Chi hủ thì có hơi sợ hãi, sau khi anh rời đi thì mới nói: “Đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Chúng ta cứ làm theo những gì mà Thẩm Chi Hủ nói đi!” Cố Hựu Kỳ liếm liếm đôi môi khô khốc, tiếp tục nói: “Ngoài ra mọi người cũng nên coi chừng những nhân viên nghiên cứu bình thường, đừng để cho bọn họ chết!”
Anh ta còn phải moi ra bí mật của khu nghiên cứu này từ miệng của những người đó!
Cố Hựu Kỳ nghĩ tới cảnh anh ta nhìn thấy Nhan Dục Chương gầy như que củi, ngẩn ngơ ở trong phòng giam, chỉ cảm thấy không thể kìm nén cơn tức giận của bản thân được nữa, đúng lúc những nhân viên nghiên cứu đáng chết này có thể giúp họ hả giận!
"Ư ư."
Trong căn phòng yên tĩnh, một tiếng rên khẽ có vẻ vô cùng đột ngột.
Kiều Nghệ lo sợ bất an cọ vào cổ của hổ mẹ, muốn bảo mẹ cùng đi tới chỗ Người đẹp ốm yếu.
Hổ mẹ đồng cảm nhìn thoáng qua nhóc con, lần này nói thế nào cũng không theo nhóc con được. Dù sao lúc này thú hai chân kia khí thế quá hung dữ, không thua kém nó tí nào, nó không muốn chuốc họa vào thân đâu.
Nghĩ như vậy, hổ mẹ còn vô cùng "yêu thương" dùng đầu to đẩy đẩy cái mông của nhóc con về phía thú hai chân.
Kiều Nghệ: "..."
Mẹ à, mẹ thật là bà mẹ vĩ đại của con đó!
Kiều Nghệ bất lực, lén liếc mắt nhìn Người đẹp ốm yếu trông có vẻ đang bận rộn trong bếp, nhưng thực tế sắc mặt u ám không biết đang làm cái gì, trái tim nhỏ không tự chủ mà run lên.
Người đẹp ốm yếu tức giận thật hung dữ và đáng sợ quá đi...
Trời ơi, cô cũng không cố ý hấp thu tinh hạch của Dương Nhu Trinh mà. Ai mà biết tinh hạch đó không thể chạm vào chứ, mới dùng móng vuốt gảy mấy cái mà nó đã nhắm vào mình, liều mạng chui vào trong cơ thể mình chứ?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận