Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 464

Chương 464
Cố Hựu Kỳ lắc đầu.
Căn cứ Phù Ương là một căn cứ nhỏ, không nằm trong kế hoạch của bọn họ.
"Vậy các anh định đi đâu?" Thạch Ngọc Cầm vừa dứt câu đã biết mình đã lỡ lời, trên mặt hiện lên một nét hối hận: “Thật xin lỗi, tôi nhiều chuyện quá.”
Cố Hựu Kỳ bất ngờ liếc mắt nhìn cô ta một cái, thấy cô ta thức thời như vậy nên cũng không tính toán nữa, lại thấy những thành viên còn lại trong đội ngũ phía sau Thạch Ngọc Cầm đều dính bụi khắp người bèn hiếm khi nảy sinh lòng tốt: “Lần này các cô đã phải chịu tổn thất nặng nề, vẫn nên nhanh chóng trở về căn cứ Phù Ương đi.”
Ban đầu bọn họ định sẽ rời đi vào buổi chiều nhưng bây giờ lại nhảy ra thêm một con mãng xà biến dị nên cũng không cần phải vội, ngày mai rồi đi cũng không sao.
Thạch Ngọc Cầm liên tục đồng ý nhưng rồi chợt nghĩ đến cái gì mà có chút khó xử: “Chúng tôi vừa mới thoát chết, dị năng vẫn chưa hồi phục lại được, các anh có thể cho chúng tôi nghỉ ngơi ở gần chỗ các anh một đêm được không?”
Cố Hựu Kỳ đồng ý, nhìn theo bóng lưng Thạch Ngọc Cầm rời đi sau đó ngoắc tay về phía Nhan Dục Chương đứng hóng hớt từ nãy giờ.
"Có chuyện gì vậy đại ca?"
"Bảo Ngô Côn để mắt tới bọn họ."
Anh ta hứa sẽ để cho bọn họ nghỉ ngơi ở gần đó nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ lơ là cảnh giác với bọn họ.
Nhan Dục Chương đương nhiên hiểu được đạo lý này bèn nhanh chóng tuân lệnh.
Trời đêm nay không sao không trăng, bầu trời sâu rộng đến mức trông cứ như bị bắn một lớp mực dày tung tóe khiến người ta cảm thấy chán nản vô cớ.
Kiều Nghệ lại chẳng có cảm xúc gì, lúc này cô đang nhìn chằm chằm vào nồi lẩu trên bếp, nồi nước sủi bọt sôi lên ùng ùng, một số cây nấm trắng bị đẩy lên trên mặt nước.
Nấm này được dùng làm gia vị nhúng lẩu, được bọn họ thu gom trong kho hàng của các sàn thương mại điện tử ở thành phố Hải Á trước đó.
"Thơm quá..."
Thẩm Chi Hủ nghe vậy, bàn tay đang cầm thịt bò sống chợt khựng lại đôi chút, buồn cười mà thả thịt bò sống vào trong nồi.
“Cho thêm nữa đi!" Kiều Nghệ không quên dặn dò anh.
Thẩm Chi Hủ “ừ” một tiếng, gần như đổ hết cả khay thịt bò sống vào nồi lẩu.
Kiều Nghệ thấy vậy thì thỏa mãn không thôi.
"Cũng may hôm nay Cố Hựu Kỳ không đến, toàn bộ chỗ này đều là của tôi!" Kiều Nghệ dứt lời đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm bèn mỉm cười nịnh nọt với người đang cười như không cười: "À không, là của tôi và Người đẹp ốm yếu mới phải!”
Bởi vì đám người kia có được con mãng xà biến dị từ chỗ Thẩm Chi Hủ nên hôm nay Cố Hựu Kỳ không đến ăn chực nữa mà theo sau đồng đội mình xử lý xác chết của con mãng xà biến dị, đồng thời cũng thưởng thức món canh rắn mà bọn họ thầm nghĩ bấy lâu.
"Nếu Ngao Ngao không thích vậy sau này không để Cố Hựu Kỳ đến đây nữa."
Bàn tay đang cầm đũa của Kiều Nghệ khựng lại: "Thật ra cũng không phải là không thích."
"Hửm?"
Kiều Nghệ thấy miếng thịt bò đã chín tới bèn cầm đũa lên gắp bỏ vào bát sứ: “Trông dáng vẻ mukbang của anh ta cũng thú vị lắm.”
Khóe miệng Thẩm Chi Hủ vốn hơi nhếch lên đột ngột hạ xuống, hiển nhiên là không vui.
Ánh mắt Kiều Nghệ nhìn chằm chằm vào nồi lẩu nấm, không để ý đến sử khác thường của Người đẹp ốm yếu, cô còn mỉm cười bổ sung: "Còn có tinh hạch để kiếm nữa, không phải chuyện tốt hay sao?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận