Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 503

Chương 503
Cố Hựu Kỳ liếc qua, dáng vẻ không cảm thấy kinh ngạc: "Này, đừng sợ, đây là bạn của Tiểu Nghệ, anh có thể gọi nó là cây non."
Sở Thiên kéo căng khuôn mặt, gã nhìn Cố Hựu Kỳ rồi lại liếc mắt nhìn Thẩm Chi Hủ. Bọn họ đều bình tĩnh thản nhiên, có lẽ là đã biết chuyện cây non mini này rồi.
"Thực vật biến dị ư?" Năm chữ này như phun ra từ trong kẽ răng của Sở Thiên.
"Đúng vậy." Cố Hựu Kỳ gật gật đầu, nhìn ánh mắt hoảng hốt đó của Sở Thiên, anh ta thông cảm vỗ vỗ bờ vai của gã: "Có phải là rất khó tin đúng không?"
Sở Thiên cứng nhắc gật đầu.
"Sau này còn nhiều chuyện khó tin lắm, anh làm quen dần đi."
Chẳng lẽ sau này còn có chuyện gì khiến mình khó mà tin được nữa sao?
Trong lòng Sở Thiên phủ kín sự nghi ngờ, kẻ đầu têu lại không có ý định giải thích, lại trông thấy Kiều Nghệ thuần thục buộc thun cho cây thực vật biến dị đó. Gã vuốt mặt một cái, ngơ ngác nhìn một người một cây tương tác.
Buộc cho cây non mini xong, Kiều Nghệ thấy nó hoạt bát lung lay cành của mình. Đầu tiên là khoe khoang cho mình nhìn, sau đó còn đặc biệt đỏm dáng chạy đến trước mặt hổ mẹ như là đang khoe khoang những chùm nhỏ của mình.
Kiều Nghệ buộc các nút thắt nhỏ cho cây non mini xong thì thấy nó động đậy cành lá, đầu tiên là khoe khoang bản thân, sau đó nó chạy đến chỗ hổ mẹ một cách rất điệu đà như thể đang khoe “mấy chùm tóc xinh đẹp” nhỏ của nó vậy.
Hổ mẹ hoàn toàn không để ý tới cây non ngu ngốc. Nó quay đầu đi, tựa đầu lên đùi nhóc con, không thèm nhìn cây non mini vẫn đang liên tục tạo dáng khoe sắc.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên cũng cảm thấy cay mắt, người trước còn thích ứng được, người sau thì đơ mặt như chưa thoát khỏi hoảng hốt.
Thẩm Chi Hủ đã nhìn mãi thành quen nên bình thản ăn cháo thịt nạc.
Lúc này, Kiều Nghệ cũng nhớ tới chuyện quan trọng, bỗng dưng nhìn về phía Người đẹp ốm yếu: "À Người đẹp ốm yếu nè, tôi vừa mới đụng phải một người xấu!"
Cô vừa nói ra, không chỉ hơi thở của Thẩm Chi Hủ lạnh xuống mà Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên cũng nhìn thẳng vào Kiều Nghệ.
"Người xấu nào?" Thẩm Chi Hủ bỏ thìa xuống, nghiêm túc hỏi.
"Là một người người đàn ông có vẻ ngoài dịu dàng nữ tính, dị năng của anh ta có gì đó kỳ lạ..." Hơn nữa, dị năng đó loáng thoáng cho cô một loại cảm giác quen thuộc, giống như đã từng cảm nhận được ở đâu đó... Thế nhưng là ở đâu nhỉ?
Kiều Nghệ trầm tư, lúc này Cố Hựu Kỳ lại vỗ mạnh vào đùi một cái: "Tôi biết rồi! Người này chẳng phải là Vân Trác Việt, thành viên của đội Thạch Ngọc Cầm ở hang Tiêu Tiền sao?"
Vân Trác Việt?
Ánh mắt Sở Thiên lặng lẽ rơi vào người của Cố Hựu Kỳ, sao những người này lại biết người bên cạnh Kỷ Chính?
"Anh chắc chắn không?" Đáy mắt Thẩm Chi Hủ hiện lên một tia tàn khốc.
"Chắc chắn, Tiểu Vương đi theo dõi bọn họ trước đây đã miêu tả tướng mạo của Vân Trác Việt như thế với tôi."
"Phải không...?" Thẩm Chi Hủ khẽ lẩm bẩm.
Không ai có thể nghe thấy, lỗ tai Kiều Nghệ rất thính nhưng cũng đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, không để ý đến tiếng lẩm bẩm của anh.
Ngược lại là Sở Thiên bắt lấy điểm mấu chốt trong lời nói của Cố Hựu Kỳ, gã hỏi: "Chuyến này không phải các người đến ngồi máy bay trực thăng tới căn cứ Đông Nam à? Tại sao lại điều tra người ở hang Tiêu Tiền?"
Giọng điệu của gã mơ hồ mang theo sự chất vấn. Cố Hựu Kỳ không thèm để ý, thậm chí còn có một loại cảm giác buồn ngủ gặp chiếu manh, lập tức trầm giọng nói: "Người anh em Sở Thiên, có điều anh không biết..."
Cố Hựu Kỳ lời ít mà ý nhiều kể chuyện của căn cứ Hoài Long và khu nghiên cứu, Sở Thiên kinh ngạc đến mức con ngươi hơi co lại. Sau khi gã nghe được bọn họ suy đoán người của khu nghiên cứu đang theo dõi mình thì hơi thở hoàn toàn lạnh xuống, gương mặt anh tuấn căng ra, trông rất là đáng sợ.
"Cố Hựu Kỳ, anh chắc chắn chứ?" Sở Thiên đang hỏi chuyện bản thân bị người của khu nghiên cứu theo dõi.
Cố Hựu Kỳ nghe hiểu, cũng trịnh trọng trả lời: "Tôi không thể chắc chắn, nhưng tám chín mươi phần trăm là vậy."
Anh ta vừa dứt lời thì Kiều Nghệ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình đột nhiên mở miệng: "A, tôi nhớ ra rồi!"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận