Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 230

Chương 230
"Không tin thì thôi.”
"Được rồi." Lưu Minh Sam hờn dỗi: “Nhưng làm sao chị biết bọn họ có đồng ý ở lại đây hay không?”
Thôn làng của bọn họ chỉ là một vùng hẻo lánh khỉ ho cò gáy trước thời tận thế, thanh niên trai tráng trong thôn không ai là không muốn đến thành phố lớn cả. Sau khi tận thế bùng nổ, tuy thôn của bọn họ không có nhiều người nhiễm virus zombie nhưng đại đa số những người sống sót đều ở độ tuổi trung niên, người già cũng có vài người, mà nhóm người này vừa nhìn là biết đến từ thành phố lớn, làm gì có chuyện sẽ đồng ý ở lại thôn của bọn họ?
Lưu Y Na cũng nhăn mặt theo: “Haiz, em không nói không ai bảo em câm đâu.”
“Em chỉ nói sự thật mà thôi.”
"Cứ dẫn bọn họ về trước đi đã, còn muốn ở lại hay không là tùy thuộc vào bọn họ."
Lưu Minh Sam rầu rĩ “ừ” một tiếng.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, Lý Văn Bân và những người khác đã đến được thôn Đường Hà dưới sự dẫn đường của hai chị em Lưu Y Na.
Đó là một cái thôn nhỏ, ngoài cửa thôn còn có hai người trung niên đứng canh giác, khi nhìn thấy hai chị em Lưu Y Na đã trở lại thì bọn họ đều vui sướng không thôi.
“Na Na, Sam Sam, hai đứa về rồi đấy à?”
Lưu Minh Sam bị gọi là Sam Sam ngượng chín cả mặt: “Chú ơi, cháu đã bảo chú đừng gọi cháu là Sam Sam nữa mà!”
Ở đây đang có người ngoài đấy, gọi Sam Sam làm cậu ta mất mặt muốn chết!
Người đàn ông được Lưu Minh Sam gọi là chú bật cười ha ha, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe phía sau thì nụ cười của ông ấy cũng nhạt dần.
“Na Na, bọn họ là ai vậy?"
"Chú ơi, bọn họ là những người sống sót đi ngang qua đây, bọn họ đã xử lý được con bạch tuộc biến dị rồi!”
"Cái gì? Là thật sao?”
"Dạ vâng, đương nhiên là thật rồi, cháu và em trai đều tận mắt chứng kiến mà!"
Người đàn ông trung niên vui mừng khôn xiết.
Lý Văn Bân và Trình Dao cũng xuống xe theo, sau một hồi nói chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc bọn họ đã được thôn dân nhiệt tình chào đón vào thôn.
Có lẽ là để cảm ơn bọn họ đã xử gọn con bạch tuộc biến dị, người đàn ông trung niên còn chuẩn bị một căn nhà ba tầng cho bọn họ, có thể coi là một nơi có lối kiến trúc vô cùng nguy nga tráng lệ ở thôn Đường Hà này.
Trước sự nhiệt tình của dân làng, Lý Văn Bân, Đặng Hoài Hoa và cả Trình Dao đang thảo luận riêng, dự định sẽ đưa cho thôn dân một nhánh xúc tu của bạch tuộc khổng lồ coi như phí tá túc qua đêm của bọn họ.
Lúc đầu, dân trong thôn Đường Hà đều không muốn chấp nhận nhưng cuối cùng, dưới thái độ cứng rắn của Lý Văn Bân và đôi mắt phát sáng lấp lánh của đám trẻ con trong thôn, họ đã nhận lấy xúc tu.
"Haiz…” Lý Văn Bân thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Những thôn dân này cũng hơi nhiệt tình quá rồi thì phải.”
"Đúng vậy." Đặng Hoài Hoa cũng cảm thấy như vậy.
Đã lâu lắm rồi kể từ khi tận thế nổ ra, anh ta đã quen với cảnh con người chèn ép lẫn nhau, hiện giờ lại gặp được một đám thôn dân vừa nhiệt tình lại thuần phác thật sự là có chút không quen.
Ba người trở về nhà ở tạm, sau khi biết đã chia phòng xong bèn dự định chuẩn bị bữa tối.
Kiều Nghệ và hổ mẹ đã ăn xong cả năm gói thịt bò khô, bây giờ lại nghe tin sắp có bữa tối, cô lại nghĩ đến món bạch tuộc teppanyaki. Cô dùng đôi chân ngắn cũn cỡn chạy đến chỗ Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ…” Này Người đẹp ốm yếu, tôi muốn ăn bạch tuộc teppanyaki!
Cơn giận dỗi của Kiều Nghệ đến rồi đi rất nhanh, sau khi ăn xong thịt bò khô, cô đã quên mất chuyện trước đó không còn chút gì, lúc này đang sốt sắng nhìn chằm chằm vào Người đẹp ốm yếu khiến anh chỉ muốn bật cười.
"Không phải em vừa mới ăn hết năm gói thịt bò khô rồi sao, lại đói bụng à?"
"Grừ grừ…” Vừa rồi chỉ là đồ ăn vặt mà thôi, bây giờ mới đến bữa tối chứ.
Lời phản bác của Kiều Nghệ vô lý mà quyết đoán vô cùng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận