Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 194

Chương 194
Sau khi anh lục soát hết toàn bộ ngôi làng thì trời cũng đã chạng vạng tối, nghĩ đến hổ trắng nhỏ, anh không khỏi tăng tốc trở về. Vừa về đến cửa đã nghe thấy tiếng grừ grừ quen thuộc, anh vô cùng vui mừng, bước đi nhanh hơn nữa.
Kiều Nghệ ngủ được một giấc nên bây giờ tinh thần vô cùng sảng khoái, đang chơi đùa với hổ mẹ. Đôi tai thính của cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã, đoán là Người đẹp ốm yếu có thể đã trở về nên vội chạy ra cửa đón anh.
Thế nên khi Thẩm Chi Hủ quay trở lại đã thấy hổ trắng nhỏ khôi phục trạng thái phấn chấn, lắc nhẹ cái đuôi nhỏ đáng yêu của cô, hai mắt sáng long lanh nhìn vào anh. Giờ phút này, Thẩm Chi Hủ đã tìm lại được cảm giác thân thuộc, trong lòng hơi hơi nóng lên.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu về rồi à!
“Grừ grừ…” Anh đi đâu đấy? Có gặp nguy hiểm hông dzạ?
À quên mất, sao Người đẹp ốm yếu có thể gặp nguy hiểm được. Trước đó Người đẹp ốm yếu đã giải thích rằng anh không phải thức tỉnh song hệ dị năng, mà là không gian của anh có kèm theo tính công kích, sức mạnh của không gian không chỉ có thể mở ra không gian cho anh mà còn có thể tấn công.
Nghĩ đến đây, Kiều nghệ không khỏi cảm thấy vui mừng cho Người đẹp ốm yếu.
Dị năng không gian của Người đẹp ốm yếu có tính công kích, sau này không cần phải sợ zombie nữa!
Nhưng mà tại sao trước kia Người đẹp ốm yếu không dùng dị năng mà lại dùng cung Phản Khúc?
Kiều Nghệ không nghĩ ra được gì nên quyết định không nghĩ nữa, nghiêng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ ổn định lại cảm xúc mãnh liệt, theo thói quen cúi người ôm hổ trắng nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng cọ trán mình vào trán cô: “Ngao Ngao tỉnh rồi à?”
“Grừ grừ…” Tỉnh từ lâu rồi! Người đẹp ốm yếu đi đâu thế?
“Cảm thấy khỏe hơn nhiều chưa?”
“Grừ grừ…” Rồi rồi, Người đẹp ốm yếu không cần lo lắng cho tôi đâu. Tối qua chỉ là tôi ngủ không đủ giấc mà thôi, giờ ngủ đủ rồi, tinh lực lại tràn đầy 2000% luôn!
“Vậy là tốt rồi!” Thẩm Chi Hủ thở phào nhẹ nhõm, ôm hổ trắng nhỏ đi về phía hổ trắng lớn.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, anh còn chưa nói cho tôi là anh vừa mới đi đâu đấy?
Cô thực sự không quen với việc không nhìn thấy Người đẹp ốm yếu ở bên mỗi khi thức dậy.
Thẩm Chi Hủ không đành lòng buông hổ trắng nhỏ ra, sau khi ngồi xuống, anh lại ôm hổ trắng nhỏ vào lòng, dùng bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng vuốt ve bộ lông của hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ cảm thấy vô cùng dễ chịu, cổ họng phát ra tiếng grừ grừ.
“Ngao Ngao có thoải mái không?”
“Ngaooo…” Thoải mái! Thoải mái quá trời luôn!
“Đúng rồi, tôi vừa mới đi một vòng quanh làng tìm được rất nhiều đồ ăn, trong đó có cả rau cải nữa, Ngao Ngao có muốn nếm thử một chút không?”
Thẩm Chi Hủ phát hiện ra hổ trắng nhỏ không chỉ thích ăn thịt sống như hổ trắng lớn, phạm vi ăn uống của ẻm rộng hơn rất nhiều, trộn, sống, chín, chay, thịt, chẳng chê món nào cả.
Quả nhiên, vừa mới nói xong anh đã thấy đôi tai của hổ trắng nhỏ vẫy vẫy một cách hưng phấn, cô ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt tròn xoe màu xanh lam nhạt đầy vẻ khao khát nhìn anh.
“Grừ grừ…” Tất nhiên muốn rồi!
Kiều Nghệ chịu ảnh hưởng của thói quen sống hai mươi năm trước khi xuyên sách, dù bây giờ cô đang là một chú hổ trắng nhỏ ngoan ngoãn không hơn không kém thì cũng sẽ chẳng bao giờ từ chối đồ ăn.
“Đợi lát nữa tôi làm cho em.”
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu thật tốt bụng!
Kiều Nghệ nghiêng đầu cọ vào tay của Người đẹp ốm yếu, khóe mắt nhìn thoáng qua sắc trời dần tối bên ngoài mới nhận ra hôm nay bọn họ sẽ qua đêm ở đây.
“Grừ grừ…” Chúng ta không quay lại căn cứ Hoài Long sao?
Thẩm Chi Hủ chú ý tới ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài của hổ trắng nhỏ, đoán được cô đang thắc mắc điều gì, giải thích: “Mấy ngày nay chúng ta sẽ dành nhiều thời gian ở bên ngoài, Ngao Ngao cảm thấy thế nào?”
Kiều Nghệ nghe xong liếc nhìn hổ mẹ.
Trước cái nhìn chăm chú của hổ con, hổ mẹ vẫy đuôi.
“Grừ grừ…” Sao cũng được nè.
Thấy cả hai mẹ con đều không phải đối, Thẩm Chi Hủ buông hổ trắng nhỏ ra, chuẩn bị đi làm bữa tối.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận