Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 142

Chương 142
Kiều Nghệ nghe vậy nhanh chóng nhả ngón tay của Người đẹp ốm yếu ra, vừa nhìn thấy nước miếng của bản thân dính trên ngón tay, mặt hổ của cô cứng lại, quay đầu đi không nhìn vẻ mặt của Người đẹp ốm yếu giống như đang cắn rứt lương tâm.
Thẩm Chi Hủ tốt bụng lấy khăn tay ra lau nước miếng trên ngón tay: “Ngao Ngao có còn muốn que mài răng nữa không?”
Kiều Nghệ lắc đầu.
Không cần đâu, cô cũng không thật sự bị ngứa răng.
“Vậy em có muốn ngủ một lát không?”
Kiều Nghệ ngẫm nghĩ một chút rồi ngã lên đùi Người đẹp ốm yếu.
“Ngaoo ngaoo…” Vậy tôi ngủ một lát nha, khi nào tới nơi nhớ gọi tôi dậy đó.
Thẩm Chi Hủ vuốt bộ lông bóng mượt của hổ trắng nhỏ, vẻ mặt cực kỳ sung sướng.
Cao Hoằng Khải ngồi đằng trước nhìn thấy vậy thì vô cùng ghen tỵ ước ao.
Khi nào thì mình mới có thể nuôi một con hổ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu như vậy chứ!!!
...
“Chà, đội trưởng Lý đã trở về rồi sao? Chuyến đi thành phố Lang lần này có thu hoạch được gì không?”
Bởi vì nhóm người Lý Văn Bân là dị năng giả đã được đăng ký ở căn cứ Hoài Long, khi vào căn cứ Hoài Long cũng không cần phải xếp hàng dài như những người sống sót lần đầu tiên đến đây. Bọn họ sẽ được đi bằng một cổng khác.
“Chậc, đừng nhắc việc này nữa, lần đi thành phố Lang này tổn thất nặng nề, có mấy anh em đã bỏ mạng.” Nói đến đây viền mắt của Lý Văn Bân đỏ lên.
Trên mặt người đàn ông hỏi thăm lộ ra vẻ thổn thức, đúng là có thể nhìn thấy đội ngũ của bọn họ thiếu đi mấy người, nhưng khi nhìn thấy một gương mặt xa lạ thì anh ta hơi sững lại.
“Đội trưởng Lý, đây là…?”
Lý Văn Bân nhìn theo ánh mắt của người đó, khi nhìn thấy Thẩm Chi Hủ thì trong lòng run lên, vội vã giải thích: “Đây là người sống sót tôi gặp được ở thành phố Lang, sẵn tiện dẫn về.”
“Thì ra là vậy.” Người đàn ông gật đầu: “Nhưng luật thì không thể bỏ, anh ta phải xuống làm kiểm tra.”
“Đã biết đã biết.” Lý Văn Bân vội vàng gật đầu, bước tới xe Hummer giải thích tình huống cho Thẩm Chi Hủ biết, sau khi thấy anh thản nhiên gật đầu anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Lý Văn Bân rời đi, Thẩm Chi Hủ mới ôm hổ trắng nhỏ xuống xe, người đàn ông vừa mới trò chuyện với Lý Văn Bân nhìn thấy hổ trắng nhỏ trong lòng anh, sợ hãi lui lại vài bước.
Lý Văn Bân đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra, vội vàng giải thích: “Đừng sợ đừng sợ, đây là con hổ do anh ta nuôi, nó không ăn thịt người.”
“Là động vật biến dị sao?” Người đàn ông kia thở phào nhẹ nhõm, tò mò đánh giá hổ trắng nhỏ.
“Không phải.” Lý Văn Bân lắc đầu, cho đến hiện tại anh ta vẫn chưa từng nhìn thấy hổ trắng nhỏ sử dụng dị năng, có lẽ chỉ là một con thú non bị Thẩm Chi Hủ thuần phục thôi.
Người đàn ông kia nghe thấy vậy thì không còn cảm thấy hứng thú nữa.
“Được rồi, dẫn anh ta đi đăng ký làm kiểm tra đi.”
“Ừ, cảm ơn.”
Lý Văn Bân dẫn Thẩm Chi Hủ đi đăng ký làm kiểm tra, gần như ai nhìn thấy hổ trắng nhỏ cũng sẽ giật nảy mình, thần kinh căng thẳng.
Lúc này ánh mắt của Kiều Nghệ đã bị những bức tường hùng vĩ của căn cứ Hoài Long thu hút, cô hoàn toàn không để ý tới phản ứng của các nhân viên xung quanh, cho đến khi bị Người đẹp ốm yếu ôm vào một căn phòng nhỏ cô mới tỉnh táo lại.
“Ngao Ngao ngoan, đứng đây chờ tôi nhé.”
Nói xong thì Thẩm Chi Hủ thả hổ trắng nhỏ xuống, sau đó dưới sự chỉ dẫn của các nhân viên trong căn phòng nhỏ, anh bắt đầu cởi từng món quần áo.
Trời ơi, đây là chuyện hổ con có thể nhìn hay sao?
Mặt hổ của Kiều Nghệ nóng lên, dứt khoát đưa móng vuốt lên che hai mắt, nhưng bị lòng hiếu kỳ quấy phá không chịu được cô lại lén lút bỏ móng vuốt xuống. Cô nhìn thấy Người đẹp ốm yếu đang ở trần quay lưng với mình, nửa thân trên để trần, mặc dù trong phòng cũng không sáng sủa lắm, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ những đường nét hoàn mỹ trên tấm lưng anh.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận