Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 332

Chương 332
Cứ như vậy, đôi chân ngắn ngủn của Kiều Nghệ từ từ đi xuống tầng.
Trần Khải Lương ở dưới tần nhìn thấy hổ trắng nhỏ đi xuống một mình thì kinh ngạc hỏi: “Sao Ngao Ngao lại xuống đây một mình?”
“Grừ Grừ” Tôi tùy tiện xuống đây một chút thôi.
Sau khi trả lời Trần Khải Lượng xong, Kiều Nghệ nhìn xung quanh, thấy Cao Hoằng Khải ngồi ở bên cạnh Đường Vũ vẻ mặt cẩn trọng, hình như đang nói gì đó, cô vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, dường như nghe được hai chữ “Anh Thẩm”, hai mắt cô sáng lên tung ta tung tăng đi tới.
“Hổ con!”
Thấy hổ trắng nhỏ đi tới, Đường Vũ có hơi sợ hãi.
“Em gái Tiểu Đường đừng sợ, Ngao Ngao của chúng tôi rất ngoan!” Cao Hoằng Khải nói xong thì cẩn thận quay đầu lại nhìn, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm khi không nhìn thấy Thẩm Chi Hủ thường xuyên xuất hiện bên cạnh hổ trắng nhỏ: “Là anh Thẩm để cho em đi xuống đây sao?”
Kiều Nghệ gật đầu, sau đó nhìn về phía Đường Vũ.
Đường Vũ là một cô gái rất xinh đẹp, ánh mắt nhìn cô lộ ra mấy phần sợ hãi.
Không còn cách nào khác, Kiều Nghệ không thể làm gì khác hơn là tìm một chỗ cách Đường Vũ khá xa, khéo léo ngồi xuống quan sát bọn họ.
Đường Vũ bị nhìn chằm chằm như vậy thì lại càng cảnh giác hơn.
Cao Hoằng Khải vốn dĩ còn muốn thăm dò thêm về tình hình của anh Thẩm, nhưng bị hổ trắng nhỏ làm gián đoạn, nên đã bỏ cuộc.
“Grừ Grừ” Tại sao hai người lại không nói nữa? Hai người nói tiếp đi.
Kiều Nghệ nói xong mới phát hiện ra là Đường Vũ sợ mình, có lẽ cô ấy cũng không muốn nói chuyện với Cao Hằng Khải về Người đẹp ốm yếu ở trước mặt mình. Cô đành phải cụp đuôi buồn bã rời khỏi đó.
Nhưng mà cô không đi xa mà lặng lẽ núp ở một xó.
He he, chỗ này không dễ bị đám người Cao Hoằng Khải phát hiện, cũng có thể nghe lén bọn họ nói chuyện.
Kiều Nghệ thấy bản thân muốn biết chuyện về Người đẹp ốm yếu mà phải chịu ấm ức như vậy, cô cắn chóp đuôi của mình một cách rất đáng thương.
Ôi, cuộc sống đúng là không dễ dàng mà, hổ con thở dài thườn thượt.
Sau khi hổ trắng nhỏ rời đi, Đường Vũ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhìn thấy Cao Hoằng Khải dường như không sợ hổ trắng nhỏ, cô ấy suy nghĩ một lát chủ động nói: “Hổ trắng nhỏ này tên là Ngao Ngao hở?”
Tên này do ai đặt vậy, thật là không có trình độ gì cả.
“Đúng vậy, đúng vậy, tên này do anh Thẩm nghĩ ra đó, nghe có hay không?”
Đường Vũ: “…”
Vẻ mặt cô ấy cứng đờ, lặng lẽ thu hồi câu chửi thẩm của mình.
Ngao Ngao sao? Ừm, cái tên thật dễ nghe, không hổ là cái tên do Thẩm Chi Hủ đặt.(* ̄︶ ̄)
“Đây là hổ do Thẩm Chi Hủ nuôi?” Đường Vũ ngừng lại mấy giây rồi mới hỏi tiếp.
Cao Hoằng Khải ừm một tiếng: “Không chỉ có Ngao Ngao thôi đâu, Đại Bạch và Tiểu Thụ Miêu kia đều do anh Thẩm nuôi.”
Hóa ra là vậy.
Đường Vũ gật đầu, hỏi tiếp: “Mọi người gặp được Thẩm Chi Hủ ở thành phố Phù Quang?”
Nghe nói thành phố Phù Quang là thành phố thất thủ sớm nhất, khi Thẩm Chi Hủ chạy trốn khỏi đó anh chắc chắn đã trải qua rất nhiều nguy hiểm đúng không?
Vẻ mặt của Cao Hoằng Khải có hơi kỳ lạ: “Không phải đâu, chúng tôi gặp anh Thẩm ở thành phố Lang.”
“Thành phố Lang ư?” Chẳng phải chỗ đó cách thành phố Phù Quang một khoảng cách nhất định sao? Cô ấy nghĩ tới việc Thẩm Chi Hủ hiện tại là người của căn cứ Hoài Long, việc anh gặp được đám người Cao Hoằng Khải ở thành phố Lang cũng là việc bình thường.
Đường Vũ nghĩ như vậy rồi cũng bình tĩnh lại.
“Đúng vậy, đúng rồi, trước đó anh Thẩm là người của thành phố Phù Quang hở? Sao tôi không thấy anh Thẩm nhắc tới.” Nếu như không gặp phải Đường Vũ thì Cao Hoằng Khải thật sự nghĩ rằng Thẩm Chi Hủ là người thành phố Lang.
"Đúng rồi." Đường Vũ gật đầu.
“Ở trường học, anh Thẩm chắc chắn là một nhân vật rất nổi tiếng nhỉ?”
Đường Vũ nghe thấy những lời này đột nhiên nghĩ tới những năm tháng thanh xuân đó, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn: “Ừm, hồi đó ở trường trung học cơ sở Thẩm Chi Hủ là một nhân vật rất nổi tiếng, không chỉ đẹp trai mà thành tích học tập cũng rất tốt, khi thi trung học phổ thông cũng thi đậu vào trường trung học số 2 tốt nhất thành phố Phù Quang.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận