Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 866: Vượt thời gian đến bên anh (16)

Chương 866: Vượt thời gian đến bên anh (16)
Lúc cô chuẩn bị lùi lại, sau gáy lập tức bị người ta ra sức đè xuống, chặn lại đường đi của cô.
Nụ hôn vốn chỉ dán vào khóe môi cũng trở nên triền miên bóng bỏng dưới sự cường thế của người đàn ông này.
Ê, điều này, điều này rõ ràng không đúng!
Bởi vì nụ hôn cuồng nhiệt, màu đỏ ửng trên đuôi mắt của Kiều Nghệ mỹ lệ đến lạ thường, khiến người đàn ông bên dưới vừa nhìn lại càng muốn bắt nạt cô hơn.
Anh lại nhớ ra cô có vẻ như rất thích cái đuôi phi nhân loại kia của mình. Tâm niệm khẽ động, cái đuôi màu vàng nhạt to khỏe thò ra từ xương cụt, quấn quanh eo thon nhỏ của cô giống như rồng khổng lồ đang canh chừng công chúa của mình. Chóp đuôi dài nhỏ còn nhẹ nhàng lướt qua thịt mềm mại bên eo cô, vô cùng quyến rũ.
Cách một lớp vải mỏng manh, Kiều Nghệ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng trên cái đuôi màu vàng nhạt kia khiến toàn thân cô run rẩy. Cô thoáng dùng sức, đẩy người đàn ông bên dưới mình ra.
“Anh...”
Vừa há miệng ra, giọng nói của Kiều Nghệ trở nên ngọt ngào lạ thường. Cô sợ kích thích thú tính của người đàn ông, vội vàng ngậm miệng lại.
“Làm sao vậy?”
Lúc này, Thẩm Chi Hủ chậm rãi ngồi dậy, cái đuôi màu vàng nhạt sau lưng kia nhẹ nhàng đong đưa, lặng lẽ thể hiện tâm trạng vui thích của chủ nhân.
Kiều Nghệ mím môi không trả lời, chỉ trợn đôi mắt long lanh như nước nhìn đối phương.
“Em vẫn chưa phát hiện bất thường à?”
Cô chần chừ một hồi rồi lắc lắc đầu, sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, lập tức mở miệng thăm dò: “... Người đẹp ốm yếu?”
Chẳng lẽ Người đẹp ốm yếu của cô cũng trở về rồi ư?
Thẩm Chi Hủ khẽ cười: “Là anh.”
Đôi mắt cô sáng lên, theo bản năng định nhào vào lòng người đàn ông. Song cô nhớ đến việc anh vừa mới đùa bỡn mình, chỉ đành nỗ lực nhẫn nại, còn không quên trợn mắt nhìn anh.
“Được đó Thẩm Chi Hủ, anh lại đùa giỡn em!” Kiều Nghệ còn nhớ đến khả năng nào đó, tức giận đến nỗi mặt mày đỏ bừng: “Anh nói đi, có phải trước đó anh cũng giả vờ hay không?”
Thế mà cô còn cảm thấy trước đây Người đẹp ốm yếu ngây thơ, đáng yêu như vậy nữa, hóa ra đều là anh giả vờ!
Thẩm Chi Hủ lại lớn tiếng kêu oan: “Anh không có, anh không có, Ngao Ngao, em đừng nói bậy bạ!”
Anh dừng lại một lúc, đưa tay ôm nhóc yếu ớt đang ầm ĩ vào trong lòng.
Kiều Nghệ giãy giụa mấy cái, không thoát ra được, cuối cùng cũng để mặc anh ôm mình.
“Ngao Ngao đừng nóng giận, anh cũng là vừa mới nhớ ra thôi.” Dứt lời, Thẩm Chi Hủ trìu mến hôn lên trán cô.
“Anh có ý gì?”
“Em thật sự không nhớ hả?”
Kiều Nghệ im lặng, sao mỗi một chữ Người đẹp ốm yếu nói cô đều hiểu, thế nhưng ghép lại thì cô chẳng hiểu gì cả nhỉ?
Cô phải nhớ điều gì à?
Có lẽ Thẩm Chi Hủ nhìn thấu sự cạn lời của cô, bèn kiên nhẫn nói: “Em có nhớ em tới đây thế nào không?”
Vẻ mặt của Kiều Nghệ mờ mịt mà lắc lắc đầu: “Em không nhớ, em vừa mở mắt đã phát hiện bản thân đã ở sở nghiên cứu trong căn cứ Đông Nam rồi.”
Thẩm Chi Hủ vỡ lẽ: “Xem ra ký ức của em vẫn chưa hồi phục.”
“Nghĩa là gì hả...” Kiều Nghệ càng mê man hơn.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, giơ tay ra vuốt mái tóc hơi rối của cô: “Ngao Ngao còn nhớ không, Tiểu Bảo thức tỉnh một dị năng hết sức hiếm có, có thể kéo người khác vào trong giấc mơ do con bé dệt ra.”
“Lúc dị năng này ở cấp thấp rất vô dụng, nhưng đến cấp cao, nó có thể dung hợp trí nhớ của người bị kéo vào giấc mơ, khiến người ta bị lạc ở trong đó.”
“Shh...” Kiều Nghệ hít một hơi khí lạnh: “Ý của anh là, bây giờ chúng ta đang ở trong giấc mơ do Tiểu Bảo dệt ra cho cả hai sao?”
“Không sai.”
“Nhưng mà, sao điều này có thể được?”
Thẩm Chi Hủ buồn cười nhìn cô, còn hôn thật mạnh lên gò má cô: “Sao lại không thể được chứ? Đây chẳng phải là kết cục viên mãn cho anh của kiếp trước mà hai mẹ con các em bàn bạc xong à?”
“Hả?” Kiều Nghệ cả kinh biến sắc, thì ra sự thật là như vậy ư?
“Lúc anh tiến vào, dị năng của Tiểu Bảo đã niêm phong trí nhớ của anh, để anh chỉ nhớ được chuyện của kiếp trước. Tuy nhiên cũng không niêm phong được bao lâu, anh cũng đột phá niêm phong của Tiểu Bảo nhờ vào lực không gian mà bản thân nắm giữ.”
“Thật là đáng gờm...” Kiều Nghệ không khỏi giơ ngón tay cái lên cho anh: “Em thì không được, đến bây giờ em vẫn chưa nhớ mình đã từng bàn bạc với Tiểu Bảo.”
Nói đến đây, cô lại bắt đầu hâm mộ con gái: “Cấp bậc dị năng của Tiểu Bảo hẳn rất cao rồi nhỉ, nếu không cũng sẽ không thể thoáng cái đã kéo hai người chúng ta vào được.”
“Cấp 7 rồi, quả thực rất cao.”
Cộng thêm lúc tiến vào, hai người bọn họ còn tự ám thị bản thân đừng phản kháng Tiểu Bảo, bấy giờ mới có thể khiến giấc mơ này tiếp tục vận hành.
“Vậy nếu anh tỉnh rồi, có phải giấc mơ này sắp kết thúc rồi không?”
“Cũng gần như thế?”
“À...” Kiều Nghệ có chút tiếc nuối cụp mắt xuống, cô cảm thấy mình vẫn chưa chơi đủ mà, sao lại sắp kết thúc nhanh như vậy chứ?
Thẩm Chi Hủ thấy vậy thì hơi nhíu mày, cái đuôi màu vàng nhạt bá đạo quấn lấy eo thon của cô gái theo tâm trạng của anh, chóp đuôi nho nhỏ kia cũng nhét vào lòng bàn tay mềm mại ấm áp của cô.
“Ngao Ngao, em muốn sờ nó không?”
Trước khi chưa có trí nhớ, Thẩm Chi Hủ hận không thể cắt bỏ cái đuôi này. Nhưng giờ có trí nhớ rồi, anh lại có ý tưởng khác.
Kiều Nghệ theo bản năng bóp lấy cái chóp đuôi chủ động đưa tới cửa, tiếp đó cô cảm thấy bả vai nặng trĩu, là Người đẹp ốm yếu gác đầu lên vai cô. Cô còn chưa kịp hỏi anh làm sao, đã nghe thấy âm thanh trầm thấp mang theo vẻ dụ hoặc.
“Ừm, sờ nữa đi, em sờ nó nữa đi.”
Lúc này đây, nếu như Kiều Nghệ vẫn không rõ Thẩm Chi Hủ có ý gì, vậy mấy năm qua cô thật sự sống uổng phí rồi. Cái chóp đuôi trong tay cũng không thích thú nữa, lập tức bị cô hung hăng ném sang một bên.
“Thẩm Chi Hủ, anh đủ rồi đó nha, không cho phép làm!”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận