Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 251

Chương 251
Thì ra là thứ này đang thu hút mình sao?
Thú vị, nhà máy chế biến này cũng đúng thật là “người giỏi đất thiêng” mà.
Chiếc xe chạy khoảng hai mươi phút thì bọn họ chậm rãi dừng lại trước cửa nhà kho của nhà máy chế biến. Xung quanh yên tĩnh đến kỳ cục, hoàn toàn không giống dáng vẻ nên có của một nhà máy chế biến từng có mấy trăm công nhân trước khi tận thế.
"Đội trưởng?" Trần Khải Lương nắm chặt đao dài trong tay, bất an nhìn Lý Văn Bân.
Lý Văn Bân cũng thấy hơi bối rối, nhưng vừa nghĩ đến Thẩm Chi Hủ là anh ta lại đè nén sự bối rối này xuống.
"Không sao đâu, đừng lo lắng." Anh ta an ủi Trần Khải Lương, đồng thời cũng an ủi chính mình.
Không chỉ riêng bọn Lý Văn Bân cảm thấy không thích hợp, ngay cả đám người Địch Thao cũng nhận thấy sự bất thường.
Phí Minh nhìn trái nhìn phải cả buổi mà không thấy bất cứ con zombie nào thì rối rắm đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi.
“Đại ca, anh không cảm thấy nơi này yên tĩnh quá sao?”
Địch Thao xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, trên mặt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa: "Xuống xe trước đã."
Nói rồi Địch Thao đi xuống xe trước, không lâu sau Phí Minh cũng đứng bên cạnh anh ta, đưa mắt nhìn xung quanh.
"Đại ca, không phải nói ở đây có rất nhiều zombie à? Tại sao chúng ta không thấy một mống nào thế? Hay là cái tên đầu trọc đã chết kia lừa chúng ta nhỉ?”
“Chắc là không đâu, cậu thử suy nghĩ mà xem, bọn họ gần như chết hết cả đội rồi, cần gì phải trả cái giá khủng khiếp như vậy để lừa gạt chúng ta chứ?”
“Anh nói cũng đúng.” Phí Minh ngơ ngác gật đầu, nhưng nhìn hoàn cảnh xung quanh trống rỗng lại yên tĩnh đến lạ, anh ta không khỏi cảm thấy bất an. Từng tế bào trên người anh ta đang kêu gào muốn chạy khỏi đây, nhưng khi nhìn Địch Thao bình tĩnh trấn định, anh ta chỉ có thể chịu đựng.
“Phí Minh, bảo Tiểu Minh đi xem thử tình hình thế nào.”
"Vâng." Phí Minh gật đầu, gọi dị năng giả tốc độ trong đoàn xe tới, bảo cậu ta đến kho hàng bên kia xem xét tình hình, cuối cùng còn bảo cậu ta chú ý an toàn.
Đám người Lý Văn Bân thấy Địch Thao xuống xe thì anh ta cũng mang theo đồng đội xuống xe. Trình Dao rớt lại phía sau bọn họ vài bước, chậm rãi đi về phía đám người Địch Thao.
“Sao vậy?” Lý Văn Bân hỏi.
“Phái một dị năng giả tốc độ đi xem tình hình thế nào, đợi cậu ta trở về là biết thôi.” Địch Thao trả lời, khóe mắt lướt qua Lý Văn Bân nhìn về phía chiếc xe cuối cùng của bọn họ. Anh ta thấy Thẩm Chi Hủ không đi xuống, đôi mắt hơi cụp xuống che đi ánh sáng tối tăm dưới đáy mắt.
Dị năng giả tốc độ?
Lý Văn Bân vừa gật đầu, vừa âm thầm ghi nhớ.
Cũng không lâu sau, Thẩm Chi Hủ mà Địch Thao cực kỳ kiêng dè cũng xuống xe. Anh cũng vòng ra phía sau xe đầu tiên y như lúc trước, đưa hai con hổ trắng một lớn một nhỏ xuống, xong xuôi mới chậm rãi thong thả đi tới. Hai con hổ trắng phía sau Thẩm Chi Hủ cũng giống anh, cũng ung dung thoải mái như thể bọn họ tới đây để đi dạo chứ không phải đang làm chuyện gì nguy hiểm.
Sự bình tĩnh này khiến Địch Thao phải nhìn bằng con mắt khác, nhưng anh ta cứ nhớ đến Thẩm Chi Hủ ra tay với đàn em của mình thì lại không nuốt trôi cục tức ấy. Nếu đợi lát nữa có cơ hội, anh ta chắc chắn sẽ trả đũa lại!
Còn hai con hổ trắng kia thì…
Địch Thao kín đáo liếc nhìn hai con hổ trắng.
Anh ta chưa được ăn thịt hổ bao giờ đâu, chắc là mùi vị sẽ ngon miệng lắm nhỉ?
Địch Thao vô thức liếm đôi môi khô khốc.
Cùng lúc đó, Kiều Nghệ đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Cô ngẩng đầu lên nhìn nhưng không phát hiện được gì, không nhịn được mà tiến lại gần hổ mẹ.
Hổ mẹ nghiêng đầu nhìn về phía nhóc con, cái đuôi thật dài phất qua tấm lưng hơi cong lên của nhóc con để dịu dàng trấn an.
Cảm nhận được sự an ủi của hổ mẹ, Kiều Nghệ thấy trong lòng ấm áp, chúi đầu cọ xát cổ nó.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận