Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 102

Chương 102
Xem ra có rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng việc Đại Bạch mang về cho nàng một con mồi sau khi đi săn thì vẫn không thay đổi chút nào.
. . .
Khi đám người Kiều Nghệ trở lại trên núi thì trời đã chạng vạng tối, lúc sắp đến hang động, cô muốn ăn thịt thỏ cho nên gào khóc kêu mấy tiếng với Người đẹp ốm yếu, cũng không quan tâm Người đẹp ốm yếu có nghe hiểu hay không đã lập tức chạy ra ngoài rồi.
Vào lúc này khi Thẩm Chi Hủ nhìn thấy hổ trắng nhỏ tung tăng chạy xa thì cũng không hoảng loạn như trước nữa, chỉ mỉm cười cưng chiều, đi vào hang động bắt đầu chuẩn bị cho bữa cơm chiều hôm nay.
Sau khi Kiều Nghệ rời khỏi Người đẹp ốm yếu chưa tới nửa tiếng đã săn được một con thỏ, trước tiên cô ăn no, tiếp đó mới đi săn con thỏ thứ hai chuẩn bị mang về làm bữa tối cho Người đẹp ốm yếu.
Chỉ là việc săn bắt con thỏ thứ hai không được thuận lợi như con đầu tiên, Kiều Nghệ tìm kiếm rất lâu mới tìm được con thỏ thứ hai, cộng với thời gian đi săn, lúc cô ngậm con thở trở về thì trời đã tối.
Khi đến gần hang động, cô đột nhiên dừng lại, với thị lực cực tốt của mình, cô nhìn thấy một bóng người cao gầy đang đứng ở cửa hang.
Đó chính là Người đẹp ốm yếu!
Mắt Kiều Nghệ đột nhiên sáng lên, ngậm con thỏ lạch bạch chạy tới.
Người đẹp ốm yếu! Người đẹp ốm yếu! Tôi đã về rồi đây!
Mãi đến khi hổ trắng nhỏ chạy nhanh tới hang động thì Thẩm Chi Hủ mới phát hiện ra cô, nỗi lo lắng vì cô đi đã lâu nhưng chưa trở về đã bị quét sạch. Anh đang chuẩn bị ôm bé hổ vào lòng nói một chút rằng cô không nên chơi đùa muộn như vậy mới trở về nhà, song khi nhìn thấy hổ trắng nhỏ ngậm một con thỏ to bằng nửa người của mình trở về, cả người anh cứng đờ tại chỗ.
Kiều Nghệ tùy ý ném con thỏ ở trên đất, không ngừng kêu lớn với Người đẹp ốm yếu.
“Grào” Người đẹp ốm yếu anh đang đợi tôi trở về sao?
Cô thấy ánh mắt của Người đẹp ốm yếu rơi vào trên người con thỏ thì đột nhiên cảm thấy rất hãnh diện.
“Grào” Đây là thỏ tôi bắt được đó! Người đẹp ốm yếu, anh nhìn xem tôi có giỏi không?
Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn về phía hổ trắng nhỏ, thấy lông quanh mép dính máu thỏ thì ngồi xổm xuống, lấy khăn từ bên trong không gian ra lau cho cô.
Kiều Nghệ không thích muốn lui về phía sau, nhưng lại bị Người đẹp ốm yếu nắm được gáy không thể trốn thoát được.
Kiều Nghệ: “…”
Cảm giác quen thuộc này là sao vậy nhỉ?”
“Hổ trắng nhỏ, đây là con thỏ do em săn được hửm?”
Trước đó Thẩm Chi Hủ cho rằng hổ trắng nhỏ chỉ ăn trái cây rừng để sống sót qua ngày, bây giờ nhìn lại cũng không phải như vậy, cô còn đi ăn một số loại động vật nhỏ nữa.”
“Grừ grừ” Đương nhiên rồi! Tôi rất giỏi đó!
Thẩm Chi Hủ đối mặt với ánh mắt đầy đắc ý kia thì nội tâm khẽ rung động.
“Hổ trắng nhỏ thật là giỏi.”
Sau khi Thẩm Chi Hủ lau sạch lông ở mép của hổ trắng nhỏ, lúc này mới buông cô ra.
“Grừ grừ” còn không phải sao, tôi chính là con hổ con giỏi nhất đó.
Kiều Nghệ ỉ vào việc Người đẹp ốm yếu nghe không hiểu mình nói gì, mặt không đỏ tim không run tự khen bản thân, tiếp tục cúi đầu giữ lấy con thỏ, tiếp tục kêu.
“Grừ grừ!” Cho anh này cho anh này, tối nay có thể cải thiện bữa ăn rồi!
Thẩm Chi Hủ có hơi sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được kinh ngạc nhướng mày: “Đây là… Cho tôi sao?”
Anh gần như vừa nói xong thì thấy hổ trắng nhỏ gật đầu. Thẩm Chi Hủ nhìn đôi mắt tròn trong sáng thấu triệt đó, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả.
“Cảm ơn hổ trắng nhỏ, đợi một lát nữa chúng ta cùng ăn nhé.”
Kiều Nghệ muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen dịu dàng của Người đẹp ốm yếu, không biết làm sao lại từ chối không được, ngơ ngác gật đầu đồng ý.
(Thẩm Chi Hủ: Dzợ iu sợ tui đói, huhuhu yêu chớt mất thôi!)

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận