Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 870: Vượt thời gian đến bên anh (20)

Chương 870: Vượt thời gian đến bên anh (20)
Vả lại nó cũng đâu có sinh bé con là thú hai chân đâu chứ!
Mà bé con của nó…
Đáy mắt hổ trắng lớn lóe lên vẻ đau đớn.
Kiều Nghệ hơi sửng sốt, sau đó không đồng ý trừng mắt nhìn Thẩm Chi Hủ một cái: “Người đẹp ốm yếu, anh đừng nói gì nữa!”
Rõ ràng là anh đang xát muối lên miệng vết thương của mama mà!
Thẩm Chi Hủ lắc đầu, lần đầu tiên không đồng tình với Kiều Nghệ: “Nếu Đại Bạch đã cảm nhận được điều gì rồi thì Ngao Ngao cứ nói rõ ràng với nó thì hơn.”
Anh dừng một chút, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Không biết giấc mơ có thể sẽ kéo dài bao nhiêu lâu nữa…”
Trái tim Kiều Nghệ run lên, chậm rãi dời ánh mắt nhìn về phía hổ mama: “Mama…”
Hổ trắng lớn không để ý đến giấc mộng mà Thẩm Chi Hủ nhắc tới có nghĩa là gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Kiều Nghệ.
Cô thở dài đáp lại: “Thôi vậy, mắt thấy là thật, tai nghe là giả, mama hãy quan sát thật kỹ nhé.”
Dứt lời, suy nghĩ của Kiều Nghệ lóe lên, cô biến từ một người sống sờ sờ thành một con hổ cái trưởng thành dài gần 3 mét. Ngoài những sọc ngang trên người nhạt màu hơn hổ trắng lớn một chút thì ngoại hình của cô phải tương tự hổ trắng lớn đến 8, 9 phần.
Đại Bạch chưa bao giờ được chứng kiến một màn khó tưởng tượng như vậy, con ngươi hiếm hoi run lên, đồng thời nó lùi về sau một bước.
“Mi nhìn đi Đại Bạch, Ngao Ngao có giống mi không nào?”
Hổ trắng lớn vô thức gật đầu thật nhẹ, sau khi nhận ra mình vừa làm gì thì ánh mắt nó lóe lên. Mấy giâu sau, Đại Bạch không nhịn được đánh giá con hổ cái trông như bản sao của mình này.
Kiều Nghệ vẫy vẫy đuôi, cứ để mặc cho hổ mẹ đánh giá mình.
Một lúc sau, hổ trắng lớn di chuyển, nó bắt đầu tiến lại gần Kiều Nghệ, cố gắng vòng quanh cô.
Dáng vẻ cẩn thận này của nó đáng yêu đến mức Kiều Nghệ không nhịn được, chủ động tiến tới, nghiêng đầu cọ vào cơ thể hổ mẹ.
“Grào…” Mẹ!
“Grào grào…” Mama!
Kiều Nghệ cảm thấy như thể mình được quay trở lại thời thơ ấu, chỉ muốn bám dính lên người hổ mama.
Đầu tiên, hổ trắng lớn sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Kiều Nghệ làm nó thực sự không nỡ đẩy cô ra, đành để cô dán vào mình cọ xát.
Thẩm Chi Hủ nhìn mà thèm, nhưng anh cũng biết bây giờ không phải là lúc để tranh giành ân sủng. Anh ho nhẹ vài tiếng, thu hút sự chú ý của hai con hổ trắng lớn.
“Ngao Ngao biến về lại đi, nói chuyện đàng hoàng với Đại Bạch về chuyện của chúng ta nào.”
Biến về lại á?
Cô cũng muốn lắm, nhưng mà…
Kiều Nghệ ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào người nào đó mà không nói một lời.
Người nào đó xoa mũi, quay người qua đối mặt với bức tường.
“Anh không nhìn đâu, em biến được rồi đấy.”
Thế còn nghe được.
Kiều Nghệ hài lòng, sau khi biến thành người, cô nhanh chóng nhặt bộ đồ ngủ rơi trên sàn lên mặc vào. Đồng thời cô cũng cảm thấy may mắn vì bộ đồ ngủ đủ rộng rãi, chất lượng cũng đủ tốt để không bị thân hình của mình xé rách.
Ăn mặc chỉnh tề xong, Kiều Nghệ nói một tiếng "Được rồi". Không đợi Thẩm Chi Hủ xoay người lại, cô ngồi xổm luôn xuống đất, nhìn vào đôi mắt tròn xoe khó che giấu được sự kinh ngạc của hổ mẹ, kể lại tất cả mọi chuyện cho nó.
Hổ trắng lớn nghe xong, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn được.
“Mama, mẹ vẫn ổn chứ?”
Hổ trắng lớn lấy lại tinh thần, bắt gặp đôi mắt xanh nhạt chan chứa vẻ quan tâm kia. Nó vô thức lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng khổ nỗi không thể biểu đạt được, sốt ruột đến mức lắc lư cái đuôi thật mạnh.
“Mama đừng sốt ruột, đừng sốt ruột mà.”
Kiều Nghệ rất ít khi thấy hổ mẹ như vậy, cô đưa tay vuốt lên sống lưng hổ mẹ để nó tỉnh táo lại.
“Những gì con nói đều là sự thật cả. Nếu mama không tin thì con dẫn mẹ đi tìm cha được không?”
Cha ư?
Ký ức hiện lên trong sâu thẳm tâm trí hổ trắng lớn, nó lẳng lặng nhìn Kiều Nghệ.
“Mặc dù cha biến thành zombie hổ trắng rồi nhưng ông ấy vẫn nhớ mẹ đấy.”
Trong lòng hổ trắng lớn rung động, nó đang định gật đầu thì sự nhớ đến Trình Dao rồi nhướng mày.
“Ờm, làm sao vậy?”
“Chắc là Đại Bạch nghĩ đến Trình Dao.”
Hổ trắng lớn hơi gật đầu.
Kiều Nghệ ồ lên một tiếng: “Em quên béng mất Trình Dao đấy.”
Cô hơi dừng một chút rồi nói: “Mama, mẹ muốn đi theo Trình Dao đến căn cứ Thần Quyến hay đi cùng chúng con đi tìm cha đây?”
Nó muốn đi tìm Nhị Bạch.
Đúng thế, nó vẫn nhớ rõ con hổ đực ngu ngốc tên là Nhị Bạch kia.
Trong mắt hổ trắng lớn lóe lên vẻ quyết tâm, nó gật đầu với Kiều Nghệ, tỏ ý mình muốn đi cùng hai người họ.
Kiều Nghệ vui mừng: “Con biết rồi, con sẽ đi nói với Trình Dao.”
À ừ, cũng không biết là Trình Dao có tình nguyện thả hổ đi không nữa.

Ngày hôm sau, Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ đi tìm Trình Dao, nói muốn dẫn hổ mẹ đi tìm bạn đời của nó. Cô đoán không sai, phản ứng đầu tiên của Trình Dao là từ chối, thậm chí nàng còn nhìn hai người với ánh mắt hằn học, coi bọn họ là người xấu lừa bắt hổ.
Thái độ của Cố Hựu Kỳ càng tệ hơn: “Giúp Đại Bạch tìm bạn đời? Ha ha, Dao Dao nhà chúng tôi ở cùng với Đại Bạch lâu như vậy còn không biết là nó có bạn đời nữa, sao mấy người lại biết hay vậy?”
Kiều Nghệ nhìn Cố Hựu Kỳ không nói lời nào. Cô bỗng nhiên cảm thấy Cố Hựu Kỳ mà mình quen biết đáng yêu hơn người này nhiều.
“Có đúng hay không thì mấy người cứ hỏi Đại Bạch là ắt rõ còn gì?”
Lời nói của Thẩm Chi Hủ khiến Cố Hựu Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Được, vậy thì hỏi Đại Bạch đi!”
Anh ta nhìn về phía con hổ trắng lớn cách đó không xa, thái độ trở nên ôn hòa hơn nhiều: “Đại Bạch, mi có bạn đời à?”
Cố Hựu Kỳ vốn cho rằng hổ trắng lớn sẽ lắc đầu, không ngờ trước nó lại khẽ gật đầu trước mặt tất cả mọi người, tỏ ý mình có bạn đời.
“Đệch!” Cố Hựu Kỳ không nhịn được buông một câu chửi tục. Sau khi nhận ra điều này, anh ta nhanh chóng nhìn lướt qua Trình Dao, thấy sự chú ý của nàng đang đổ dồn hết vào hổ trắng lớn thì mới hơi yên lòng. Nhưng mà…

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận