Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 423

Chương 423
“Anh không có hứng thú không có nghĩa là hổ trắng nhỏ không thích thú.” Thế nhưng Cố Hựu Kỳ đã nắm được điểm yếu của anh. Anh ta mỉm cười cất cao giọng, để hổ trắng nhỏ ở phía sau nghe thấy: “Hổ trắng nhỏ, mi có hứng thú làm đội trưởng hổ không?”
Kiều Nghệ ở thùng xe sau nghe thấy âm thanh mang theo dụ dỗ rõ ràng của anh ta, không lên tiếng mà nhếch mép cười.
Đây là người nào thế? Còn dụ dỗ hổ nữa!
Cô mới không phản ứng anh ta đâu!
Cô liếc mắt, vững vàng tựa vào bên cạnh hổ mẹ, không nói lời nào.
Cố Hựu Kỳ đợi hồi lâu cũng không nghe thấy giọng của hổ trắng nhỏ, trên mặt không khỏi thoáng lộ ra vẻ lúng túng.
Thẩm Chi Hủ cong môi: “Thu lại chút tâm tư nhỏ kia của anh đi, Ngao Ngao không phải người anh có thể lừa gạt được đâu.”
Còn đội trưởng hổ nữa, Ngao Ngao của anh sẽ hiếm lạ chắc?
Cố Hựu Kỳ chú ý đến sự châm chọc nơi đáy mắt Thẩm Chi Hủ, biết bản thân không chiếm được hời ở chỗ anh cũng không nổi nóng, chẳng qua là ngại ngùng mỉm cười.
“Được rồi, tôi đi xem xem người đã đến đông đủ chưa.”
Sau khi Cố Hựu Kỳ rời đi, Kiều Nghệ mới chầm chậm bước tới phía trước, bám vào bên cạnh Người đẹp ốm yếu mở miệng nói chuyện.
“Người đẹp ốm yếu ơi, người xấu xa này lại cám dỗ hổ!”
“Ừ, anh ta là người xấu, sau này chúng ta đừng để ý đến anh ta.”
Ơ?
Kiều Nghệ sửng sốt, do sự một lúc lâu sau rồi xoắn xuýt nói: “Thật ra vẫn có thể để ý thì vẫn có thể để ý, chỉ cần anh ta đừng dụ dỗ hổ nữa là được.”
Cái người tên Cố Hựu Kỳ này vẫn tốt, có thể quan tâm một phen.
Đối với việc này, Thẩm Chi Hủ không có bất kỳ ý kiến nào, nhẹ giọng đáp một tiếng được.
Cố Hựu Kỳ rời đi chưa được bao lâu, Tạ Vân Nhã đã dẫn theo Tiểu Hắc đi tới.
Lần này cô ấy đến là để cảm ơn Thẩm Chi Hủ, đồng thời cô ấy còn chuẩn bị thực hiện cam kết của mình, làm trâu làm ngựa cho anh.
Anh cũng không muốn Tạ Vân Nhã làm trâu làm ngựa cho mình, cứu Husky biến dị chẳng qua là nhấc tay thôi, cho nên anh đã từ chối cô ấy.
Nhưng Tạ Vân Nhã lại sốt ruột, nhất quyết muốn đi theo bên cạnh anh, cho dù làm cái gì cũng được. Đây cũng không phải là bởi vì vừa ý Thẩm Chi Hủ, mà là cô ấy biết được từ chỗ Cố Hựu Kỳ rằng có một vài người ở khu nghiên cứu đã chạy thoát. Tạ Vân Nhã sợ mình và Tiểu Hắc sẽ bị để mắt đến lần nữa, cho nên mới nhìn trúng thực lực của anh, biết bản thân và Tiểu Hắc ở bên cạnh anh sẽ rất an toàn.
Nhưng mà thái độ không mong không muốn vừa lạnh lùng hời hợt của Thẩm Chi Hủ lại khiến Tạ Vân Nhã nóng lòng nói ra một câu: “Để tôi đi theo mọi người đi, tôi học đại học chuyên ngành bác sĩ thú y đó!”
Lần này, tầm nhìn của Thẩm Chi Hủ rơi vào trên mặt cô ấy.
“Chuyên ngành bác sĩ thú y...?”
Tạ Vân Nhã bấm bụng gật gật đầu: “Đúng.”
Cô ấy học chuyên ngành bác sĩ thú y không sai, nhưng đi học đều là mượn gió bẻ măng, xem như cũng chỉ ở trình độ gà mờ. Nhưng lúc này đây, để có thể đi theo bên cạnh anh, cô ấy chỉ có thể nói như vậy.
Thẩm Chi Hủ không ngốc, anh nhìn thấu vẻ chột dạ của Tạ Vân Nhã, biết trong những lời này chắc chắn có dối trá, bèn xoa xoa cằm nghĩ đến hổ trắng nhỏ.
Một người đàn ông như anh không hiểu quá nhiều về dáng vẻ con gái của hổ trắng nhỏ, ngược lại nếu như để một cô gái như Tạ Vân Nhã đi theo, có chuyện gì thì có lẽ cô ta vẫn có thể biết một chút.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận