Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 334

Chương 334
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, sau này tôi sẽ ở bên cạnh anh, anh sẽ không còn cô đơn một mình nữa.
Thẩm Chi Hủ sững sờ tại chỗ.
Đầu lưỡi của hổ trắng nhỏ có nhiều gai ngược, khi liếm lên mu bàn tay thì có cảm giác hơi thô ráp, anh không ghét, trái lại rất tò mò tại sao cô lại có hành động như vậy.
“Ngao Ngao sao vậy?” Anh nghĩ tới việc hổ trắng nhỏ đi xuống dưới một chuyến khi trở về mới thành ra như vậy, nên anh cũng muốn xuống đó xem thế nào.
“Grừ grừ” Không có gì đâu.
Kiều Nghệ lắc đầu, không muốn để Người đẹp ốm yếu biết được chuyện Cao Hoằng Khải hỏi Đường Vũ về mình, cô dùng móng vuốt níu lấy tay của Người đẹp ốm yếu, để anh sờ sờ bụng dưới của mình.
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, tôi đói.
Thẩm Chi Hủ nhân cơ hội này xoa xoa mấy cái.
“Hóa ra là Ngao Ngao đói.” Anh không nhịn được mà bật cười, lấy thịt ức gà từ trong không gian ra, giúp cô xé mở túi đựng hàng: “Ngao Ngao, em ăn cái này trước đi, đợi một lát tôi nấu cơm sắp xong rồi.”
Kiều Nghệ thấy Người đẹp ốm yếu bị dời sự chú ý, thì ngậm lấy phần thịt ức gà đi tới bên cạnh hổ mẹ, chia sẻ thịt ức gà với hổ mẹ.
Cây non mini cũng cuốn chậu bông tới, có lẽ là muốn nhìn xem có gì đó chơi được không, cảm thấy không có gì hứng thú nó lại đâm rễ vào trong đất, giả vờ làm một cây con bình thường.
...
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, anh tắm xong rồi à, mau lên đây ngủ đi.
Bên trong căn phòng tăm tối chỉ có ánh đèn pin làm nguồn sáng duy nhất, hổ trắng nhỏ nằm sấp ở trên giường, cái đuôi nhỏ không dài bằng đuôi hổ mẹ vỗ vỗ nhẹ lên trên giường, dường như đang thúc giục Thẩm Chi Hủ nhanh chóng đi qua đó.
Thẩm Chi Hủ nghe thấy tiếng động, nhìn thấy hổ trắng nhỏ như vậy, thì cảm thấy buồn cười, tùy ý dùng khăn lông lau mái tóc ngắn ướt át của mình, bước nhanh tới.
“Sao hôm nay Ngao Ngao dính người quá vậy?”
Đúng rồi, sau khi ăn cơm xong, hổ trắng nhỏ không rời khỏi anh nửa bước, chỉ cần anh vừa cúi đầu, có thể nhìn thấy đôi mắt to tròn màu xanh nhạt nhìn mình chăm chú khiến trái tim anh cũng trở nên mềm mại.
“Grừ Grừ” Không được hở?
Kiều Nghệ tiến tới, nâng móng vuốt của mình đặt ở trên đùi Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ thuận thế nhéo nhéo đôi chân to hơn móng vuốt mèo mấy lần của cô.
“Ngao Ngao thật đáng yêu.”
Kiều Nghệ vẫy vẫy đuôi.
“Grừ grừ” Tất nhiên là tôi dễ thương rồi!
Suy nghĩ một lát, Kiều Nghệ nghiêng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu, cũng khen lại anh.
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, anh cũng rất đẹp trai!
“Grừ grừ” Anh còn đẹp trai hơn những anh đẹp trai mà tôi gặp trước đây!
Thẩm Chi Hủ không biết hổ trắng nhỏ đang khen mình, anh bỏ khăn lông dùng để lau tóc ra, ôm hổ trắng nhỏ vào trong ngực, một người một hổ nằm ở trên giường.
“Ngao ngao có mệt không?”
“Grừ grừ” Tôi không mệt.
Ở trên xe cô đã ngủ một lúc rồi.
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu có mệt không?
“Mệt rồi chúng ta đi ngủ thôi.” Thẩm Chi Hủ hài lòng xoa đầu hổ trắng nhỏ: “Ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm nữa.”
Đúng vậy, ngày mai bọn họ muốn đi tới kho lương thực số 2 để tiêu diệt đám chuột biến dị.
Mặc dù Thẩm Chi Hủ không có hứng thú với đám chuột biến dị, nhưng vẫn muốn cho hổ trắng nhỏ gặp đám chuột biến dị này một lần.
“Grừ grừ” Được, vậy chúng ta đi ngủ thôi.
“Ngao Ngao ngủ ngon.” Thẩm Chi Hủ nói xong, nhẹ nhàng cọ cằm vào tai của hổ trắng nhỏ.
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu ngủ ngon.
Thẩm Chi Hủ vươn tay tắt đèn pin đi, căn phòng trở nên tối sầm.
Kiều Nghệ co rụt người vào bên trong ngực Người đẹp ốm yếu, khi áp sát vào người anh mới từ từ nhắm hai mắt lại.

Ngày hôm sau, sau khi Kiều Nghệ và những người khác ăn sáng xong thì lên đền đi đến kho lương thực số 2.
Mặc dù ở bên trong kho lương thực số 2 có vua chuột biến dị có đặc tính mê hoặc cấp cao, nhưng lần này có tinh thần lực lượng của Phù Nhã Vấn dò xét, bọn họ không bước vào bẫy của vua chuột biến dị.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận