Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 271

Chương 271
Thẩm Chi Hủ thấy vậy không thể làm gì khác hơn là thất vọng xoay người.
“Anh Thẩm, có phải anh phát hiện được kỳ lạ chỗ nào không?”
“Sao?”
“Xung quanh đây không có zombie.” Cao Hoằng Khải nói nhỏ một câu.
Thẩm Chi Hủ không quan tâm, cũng không đáp lại Cao Hoằng Khải.
“Chúng ta chuẩn bị đi vào thành phố Hồng Diễn, mọi người cẩn thận một chút.”
Giọng nói của Trình Dao vang lên từ bộ đàm.
Lý Văn Bân hơi sửng sốt một chút, trước đó không phải chỉ nói rằng hộ tống Đặng Hoài Hoa đến thành phố Hồng Diễn là được, sao bây giờ còn muốn đi vào trong?
Anh ta rơi vào thế khó, rối rắm không biết mở miệng thế nào, Trình Dao đi ở đằng trước cũng đã dừng xe.
Đã xảy ra chuyện gì?
Không chỉ Lý Văn Bân hoang mang không ngừng mà Trình Dao cũng vô cùng hoang mang, nàng nhìn chằm vào cô gái trẻ đang lỗ mãng chạy tới chỗ mình.
“Cô làm gì vậy?”
Cô gái trẻ ở trước mặt mặc một bộ đồ ngụy trang, đầu đội một vòng hoa đan bằng cỏ, nhìn gương mặt lạnh tanh của Trình Dao ở trước mặt cũng không sợ hãi: “Các người từ nơi khác tới đây sao?”
Trình Dao hơi sửng sốt, rồi gật đầu.
“Tôi biết ngay mà, chỉ có người ở bên ngoài mới không sợ chết muốn đi vào trong thành phố Hồng Diễn thôi.”
“Cô có ý gì?” Phù Nhã Vấn ló đầu ra, vừa mờ mịt quan sát cô gái trẻ, vừa hỏi.
“Ý trên mặt chữ đó.” Thấy họ thật sự không hiểu, cô gái trẻ đành phải nghiêm túc giải thích một chút: “Các người có biết vì sao hoa cỏ ở đây tươi tốt như vậy không? Bởi vì gần đây có một cây đại thụ biết ăn thịt người, chỉ cần các người đi vào thành phố Hồng Diễn, nháy mắt sẽ biến thành mâm đồ ăn cho cây đại thụ đó ngay lập tức!”
“Thật không?” Rõ ràng là Phù Nhã Vấn không tin, thử vươn tinh thần lực ra xa, quả nhiên phát hiện cách vài trăm mét về phía trước có một cây đại thụ rất quỷ dị, lá cây không phải màu xanh lục mà là màu đỏ sẫm, giống hệt như máu người.
Phù Nhã Vấn nổi gai ốc, định thần lại, định dùng tinh thần lực chọc thử lá cây đại thụ kia, giây tiếp theo lá cây đang bất động đột nhiên như bóng ma giương nanh múa vuốt, tấn công về phía tinh thần lực của cô ta. Phù Nhã Vấn sợ tới mức vội vàng thu lại tinh thần lực của mình, cô ta thở sâu một hơi, sắc mặt nặng nề.
Thấy như vậy, trong lòng Trình Dao đã rõ.
Lý Hủy thường hay nhìn mặt đoán ý, trong thấy vẻ mặt của Phù Nhã Vấn, lập tức đoán được cô ta dùng phương thức gì đi xác minh lời nói của mình: “Tôi nói không sai chứ?”
Ánh mắt Trình Dao dừng trên mặt cô ta: “Cô còn biết chuyện gì nữa?”
Dứt lời, Lý Văn Bân cũng tò mò xuống xe đi tới, nhìn thấy một cô gái lạ, anh ta sửng sốt: “Đội trưởng Trình, đây là ai vậy?”
Trình Dao lắc đầu, ý bảo bản thân cũng không biết.
Lý Hủy nhìn thấy Lý Văn Bân, cảm thấy người đàn ông ở trước mắt dễ nói chuyện hơn người đẹp bên cạnh rất nhiều, vì vậy cười ngọt ngào nói: “Chào anh zai, tôi tên là Lý Hủy, là người thành phố Hồng Diễn. Các anh đang chuẩn bị đi vào trong thành phố phải không? Không thể đi vào đâu nhé, ở chỗ kia có một cây đại thụ biến dị, nghe nói cũng phải cấp 5 cấp 6 gì đó, các anh cứ đi vào như thế, sợ rằng sẽ biến thành đồ ăn ngon cho nó đó nha!”
Cái gì?
Đại thụ biến dị cấp 5 cấp 6?
Lý Văn Bân hoảng sợ, lập tức quay đầu nhìn Trình Dao.
Phù Nhã Vấn xoa xoa mũi: "Đúng thật là có cây đại thụ biến dị, tạm thời chưa biết là cấp mấy, nhưng chắc chắn là mạnh hơn tôi."
Dị năng hệ tinh thần của Phù Nhã Vấn đang là cấp 4, mạnh hơn cô ta thì chắc chắn là cấp 5 hoặc cấp 6, như vậy thì những gì cô gái trẻ tên Lý Hủy này nói đều là sự thật
Thấy mọi người đều nghi ngờ không rõ, Lý Hủy lại nói: “Đừng lo lắng, tôi có cách có thể dễ dàng đi vào thành phố Hồng Diễn, chẳng qua…”
Lý Hủy cười mờ ám, tay làm động tác đếm tiền.
Trình Dao biết ngay Lý Hủy không phải người đơn giản, cũng không có ý phản cảm, hỏi: “Cô muốn tinh hạch hay là lương thực?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận