Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 67

Chương 67
Trước khi rời đi, Kiều Nghệ lướt một vòng trong nhà bếp của một căn biệt thự, thu gom vào ba lô một số gia vị vẫn chưa bị mở ra, tất nhiên chuyện quan trọng nhất là cô đã tìm được một cái bật lửa!
Có bật lửa rồi, có gia vị rồi, nếu cô bắt cho Người đẹp ốm yếu vài con thỏ hay chim trĩ, vậy là cô có thể giúp anh cải thiện chất lượng cuộc sống rồi, đúng không?

Kiều Nghệ cảm thấy kế hoạch này rất khả thi, thế là cô cố gắng đeo ba lô màu đỏ sậm lên người, khí thế bừng bừng nghênh ngang trở về.凸(¬‿¬)凸
...
Lúc cô trở về hang động thì đã là giữa trưa, Kiều Nghệ đứng bên ngoài hang động nhìn ngó dáo dác, nhìn thấy Người đẹp ốm yếu giống như đang ngủ thiếp đi, cô mới đeo theo ba lô trên lưng, lặng yên không tiếng động đi vào.
Kiều Nghệ đặt ba lô xuống cách chỗ Người đẹp ốm yếu không xa, sau đó cẩn thận quan sát vẻ mặt của Người đẹp ốm yếu, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, xem ra hôm nay uống thuốc hạ sốt thật sự có tác dụng.
Kiều Nghệ hài lòng gật gật đầu, duỗi chân sờ lên trán Người đẹp ốm yếu.
Ừm, không sốt nữa, xem ra Người đẹp ốm yếu cũng sắp hết bệnh rồi ha!
Cô đảo mắt một cái, chuẩn bị ra ngoài kéo một ít cành khô, lá cây khô trở về, vậy thì sau khi Người đẹp ốm yếu tỉnh lại, anh có thể đốt lửa sưởi ấm.
Kiều Nghệ nghĩ là làm liền. Cô hí ha hí hửng chạy ra ngoài kéo cành khô, lá cây khô về hang động, đến khi cảm thấy gần đủ rồi mới ngừng lại, sau đó hài lòng đi săn bữa tối cho bản thân.
Tối hôm nay Kiều Nghệ săn được một con thỏ trắng, sau khi ăn no rồi, cô vẫn đến dòng suối nhỏ kia ngâm mình như thường lệ.
Thời điểm mặt trời ngả về tây, Kiều Nghệ mới chậm rãi quay về hang động.
Sau khi về hang động, Kiều Nghệ phát hiện Người đẹp ốm yếu vẫn chưa tỉnh, cô không khỏi lo lắng, bước nhanh đến duỗi chân kiểm tra trán anh.
Ơ? Không bị sốt mà.
Kiều Nghệ còn đang hoang mang, vừa rủ mắt đã nhìn thấy một đôi mắt đen láy, làm cô giật mình, lông toàn thân dựng đứng, theo bản năng muốn lùi lại, ai ngờ Người đẹp ốm yếu lại vươn tay ra ôm hổ trắng nhỏ đang định chạy trốn vào lòng.
Kiều Nghệ: ???
Sao anh lại có thể đánh lén một cách thiếu đạo đức như vậy chứ? s(・` ヘ ´・;)ゞ
(Thẩm Chi Hủ: Mặt dày với vợ belike!)
Cô bắt đầu giãy giụa, có lẽ chân sau của cô đã đạp trúng ngực Người đẹp ốm yếu, anh bị đau rên lên một tiếng.
Tai Kiều Nghệ run lên, giống như có tật giật mình lập tức ngừng giãy giụa.
“Ngaooo?” Đá trúng anh rồi sao? Xin lỗi nha, tôi không cố ý đâu.
Thẩm Chi Hủ không hiểu ý của hổ trắng nhỏ, nhưng anh có thể đoán được một chút từ đôi mắt to tròn mang theo áy náy kia.
Ánh mắt anh hơi tối lại, ngập ngừng nói: “Cũng không đau lắm đâu, em đừng lo lắng.”
Tuy là nói như vậy, song Thẩm Chi Hủ vẫn nắm tay lại để bên môi ho nhẹ vài tiếng.
Kiều Nghệ lại càng áy náy, đến cả đuôi cũng cụp lại, hoàn toàn không nhìn thấy khóe miệng của Người đẹp ốm yếu đang lặng lẽ nhếch lên.
Thẩm Chi Hủ đoán chắc hổ trắng nhỏ sẽ mềm lòng, anh hài lòng ôm thân thể ấm áp dễ chịu kia vào lòng, bàn tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt đám lông đang dựng đứng trên lưng cô.
Ban đầu Kiều Nghệ cảm thấy hoảng hốt, theo bản năng muốn né ra, nhưng lại nhớ đến thân thể của Người đẹp ốm yếu, cô lại cưỡng ép mình phải nhẫn nhịn, thêm vào đó Người đẹp ốm yếu giúp cô vuốt lông làm cô vô cùng dễ chịu khiến cô vô thức bắt đầu phát ra tiếng grừ grừ nho nhỏ.
Nụ cười trên môi Thẩm Chi Hủ lại càng sâu hơn, nhưng nghĩ đến chuyện hổ trắng nhỏ bỏ chạy lúc sáng, ý cười lại rút đi không ít.
“Lúc sáng em đã đi đâu?” Anh vừa vuốt lông cho hổ trắng nhỏ vừa hờ hững hỏi dò.
Kiều Nghệ vô cùng thoải mái, ngẩng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu, bàn chân bông xù chỉ chỉ một phương hướng.
“Ngaooo” Tôi đi tìm đồ ăn cho anh!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận