Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 403

Chương 403
Kiều Nghệ đang vui vẻ nên không nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ sau lưng, thế là Thẩm Chi Hủ đi đến sau lưng các cô thì nghe được hổ trắng nhỏ đang gọi hổ trắng lớn là mama, đáy mắt lướt qua một tia kinh ngạc.
Ai dạy hổ trắng nhỏ chữ "mama" này?
Sự nghi ngờ này chợt lóe lên ở trong lòng, sau đó anh bị sự chú ý mới thu hút. Nếu hổ trắng nhỏ có thể gọi hổ trắng lớn là mama, vậy chẳng phải cũng có thể gọi mình là anh trai sao?
Nghĩ đến hổ trắng nhỏ nhẹ nhàng gọi mình là anh trai, tim Thẩm Chi Hủ như bị phỏng, anh ngồi xổm xuống rồi nói khẽ: "Ngao Ngao."
Kiều Nghệ đang vùi trong bộ lông đột nhiên nghe thấy tiếng của Người đẹp ốm yếu, sợ đến mức cơ thể nhỏ bé của cô chấn động, mắt mèo trong trẻo hung hăng trừng mắt liếc anh một cái.
Thẩm Chi Hủ: "..."
Sao cảm giác sau khi biến thành người, hổ trắng nhỏ lại càng hắt hủi mình thế nhỉ?
Anh không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nữa, còn tức giận nói: "Ngao Ngao biến thành người, tính cảnh giác cũng kém đi rồi hả?"
Không hề!
Kiều Nghệ vô thức phản bác ở trong lòng, cô chỉ đang đắm chìm trong niềm vui của mama nên không phát hiện ra Người đẹp ốm yếu mà thôi!
Cô nhếch miệng, không định đáp lại Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ lại không cho cô cơ hội phớt lờ mình, bàn tay xoa xoa đỉnh đầu của cô: "Ngao Ngao, em biết cách gọi Đại Bạch, vậy biết cách gọi tôi như thế nào không?"
Kiều Nghệ sững sờ, có hơi mờ mịt nhìn lại Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ vừa nhìn là biết hổ trắng nhỏ không hiểu, thế là kiên nhẫn hướng dẫn: "Nào Ngao Ngao, gọi tôi là anh trai đi."
Anh trai?
Khá lắm, thì ra Người đẹp ốm yếu có chủ ý này!
Cô còn nhớ cuộc trò chuyện trước đó của Đường Vũ và Cao Hoằng Khải, hiện tại Người đẹp ốm yếu vẫn chưa đầy hai mươi mốt tuổi đâu! Trước khi cô xuyên không cũng đã hai mươi tuổi rồi, lại thêm khoảng thời gian làm hổ này, dù thế nào thì cũng chênh lệch không nhiều với Người đẹp ốm yếu đúng không? Tại sao lại gọi anh là anh trai?
Cô không thèm!
Kiều Nghệ hừ nhẹ một tiếng, quay lưng với Người đẹp ốm yếu.
Đứa nhỏ này...
Nếu như trước đây thì Thẩm Chi Hủ còn có thể xoa đầu hổ của cô, nhưng bây giờ biến thành bé con mềm mại rồi, anh đâu thể xuống tay được.
"Nào Ngao Ngao, gọi tôi một tiếng anh trai đi." Thẩm Chi Hủ dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc tay trắng nõn của hổ trắng nhỏ, giọng nói dịu dàng không tưởng nổi.
Kiều Nghệ: "..."
Cứu mạng, cô cảm thấy lỗ tai của mình muốn mang thai rồi, sao Người đẹp ốm yếu lại có thể sử dụng giọng nói để tấn công cô chứ!
"Nào, gọi anh trai đi." Lúc này Thẩm Chi Hủ như là lão sói xám đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, giọng nói mang theo sự dụ dỗ: "Gọi tôi thì tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho em.”
Đồ ăn ngon?
Lòng Kiều Nghệ có hơi dao động khi nghe thấy thế, nhưng nghĩ tới cho dù mình không gọi thì Người đẹp ốm yếu cũng sẽ không hà khắc với mình, vì vậy cô yên tâm bịt kín lỗ tai lại, khóe môi còn vui vẻ nhếch lên một đường cong.
Thật là khó trị.
Anh vừa bất lực vừa buồn cười, nhẹ nhàng nhéo gương mặt non nớt như sắp chảy ra nước của cô một cái.
"Ngao Ngao, đồ xấu xa này."
Hừ, anh nói gì thì nói, tôi tức giận coi như tôi thua.
Không còn cách nào khác, Thẩm Chi Hủ chỉ có thể gác lại chuyện xưng hô này, đứng lên nói: "Cơm trưa làm xong rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận