Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 656

Chương 656
Cộng thêm với viên tinh hạch mà Người đẹp ốm yếu đưa cho nàng trước đó, tổng cộng có năm viên, còn cả Trần Tống nữa…
Viện nghiên cứu Tư Hoài này có tổng cộng sáu người người dị năng hệ chữa trị, suy nghĩ một lát cô cảm thấy rất tức giận.
“Ngao Ngao, em sao vậy?” Thẩm Chi Hủ nhận thấy tâm trạng của Kiều Nghệ không tốt thì vội hỏi.
“Tôi không sao đâu.” Kiều Nghệ cất tinh hạch màu hồng đi, liếc mắt nhìn thấy người có dị năng đang vây xung quanh hổ mẹ và cây non mini, cô hỏi Người đẹp ốm yếu: “Khi nào chúng ta có thể rời khỏi đây?”
“Ngao Ngao muốn trở về rồi à?”
Kiều Nghệ còn chưa kịp trả lời, Ninh Tuyết vẫn luôn chú ý tới tình hình ở bên này vội vàng mở miệng nói: “Chuyện ở đây gần như đã giải quyết xong hết rồi, hiện tại chúng tôi ở đây chờ chị Thư và căn cứ trưởng Trần tới đây, nếu mọi người muốn thì có thể quay về trước.”
Ninh Tuyết nói như vậy cũng có ý lấy lòng Thẩm Chi Hủ.
Khi đám người Thẩm Chi Hủ quay lại, chỉ có một mình Sở Thiên bị thương, bốn người dị năng giả cấp 7 đều đã được giải quyết, đối với anh mà nói xử lý những dị năng giả này cũng chỉ là vấn đề nhỏ.
Một người có năng lực mạnh mẽ như anh, cho dù không thể lôi kéo thì vẫn nên có mối quan hệ tốt.
Thẩm Chi Hủ nghe Ninh Tuyết nói vậy thì gật đầu: “Thế chúng tôi đi về trước nhé.”
Anh nói xong, liếc mắt nhìn Sở Thiên không biết đang suy nghĩ gì, bất ngờ mở lời: “Sở Thiên, anh có muốn đi cùng với chúng tôi không?”
Sở Thiên chớp chớp mắt, giống như không dám tin vào điều mình vừa nghe, gã thấy tất cả mọi người đều nhìn mình thì mới ý thức được Thẩm Chi Hủ đang nói chuyện, lập tức nghiêm mặt nói: “Tất nhiên rồi.”
Gã tới căn cứ Đông Nam vì muốn báo thù cho hang Tiêu Tiền, cũng không muốn dính vào chuyện của tầng lớp quản lý căn cứ Đông Nam, hiện tại chuyện đã giải quyết xong, tất nhiên gã nên rời đi cùng Thẩm Chi Hủ.
“Được rồi, vậy chúng ta đi cùng nhau nhé.”
Thẩm Chi Hủ nói xong, nhìn Sở Thiên và cấp dưới của gã, ý niệm vừa động bọn họ đã dịch chuyển về biệt thự.
Vừa mới trở về, Sở Thiên mới nhớ tới Cố Hựu Kỳ, chợt vỗ bắp đùi nói: “Chết thật, tôi quên hỏi tình hình bên phía Cố Hựu Kỳ rồi!”
Lúc này mới nhớ tới?
Thẩm Chi Hủ liếc mắt nhìn gã, cười như không cười.
“Tôi nhớ trên người anh có bộ đàm nhỉ? Anh mau liên lạc với Cố Hựu Kỳ đi!” Sở Thiên giục.
Thẩm Chi Hủ không hề tức giận, lấy điện thoại vệ tinh từ trong không gian ra, đây hoàn toàn không phải là bộ đám như Sở Thiên nghĩ.
“Hửm?”
“Lần này Cố Hựu Kỳ phải tới nơi rất xa, không thể liên lạc bằng bộ đàm được. Chiếc điện thoại vệ tinh này là Cố Hựu Kỳ trước khi lên đường kín đáo đưa cho tôi.”
Sở Thiên nhếch môi, cũng không nói gì.
Thẩm Chi Hủ gọi điện thoại vệ tinh.
Chờ khoảng bảy tám giây, người ở đầu dây bên kia mới nghe điện thoại.
Có vẻ như Cố Hựu Kỳ ở bên đó đang rất bận rộn, sau khi nói “Giải quyết” lập tức cúp điện thoại ngay.
Thẩm Chi Hủ nhìn Sở Thiên: “Anh nghe thấy rồi chứ?”
“Tôi nghe thấy rồi.”
“Vậy thì giải tán thôi.” Thẩm Chi Hủ nói xong thì dắt Kiều Nghệ lên tầng.
Sở Thiên nhìn theo bóng dáng hai người đang đi lên tầng, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng chú ý tới việc Kiều Nghệ không bài xích sự thân mật của Thẩm Chi Hủ, cuối cùng không nói gì nữa.
Thôi, chuyện này cứ kệ bọn họ đi.
Gã đã nhắc nhở một lần rồi, nhắc thêm lần nữa sợ hai người lại chê gã phiền.
Sở Thiên không muốn Kiều Nghệ ghét mình, bất lực lắc đầu, nhìn mấy người anh em đang đứng yên tại chỗ lại toét miệng cười: “Mấy người còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau đi về nghỉ đi? Sao thế, vận động như vậy chưa đủ mệt à?”
“Mệt chứ, tất nhiên là mệt rồi!”
“Đi nghỉ thôi! Đi nghỉ thôi!”
“Đại ca, anh cũng mau đi nghỉ ngơi cho khỏe nhé!”
“Biết rồi, biết rồi…”
Kiều Nghệ vừa mới leo tới tầng hai, lỗ tai nghe thấy âm thanh dưới tầng mặc dù không thoải mái, nhưng vẫn khẽ mỉm cười.
“Có chuyện gì thế?” Thẩm Chi Hủ thấy cô cười bèn hỏi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận