Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 239

Chương 239
"Grừ grừ…" Mẹ ơi, Người đẹp ốm yếu có cá khô, mẹ có muốn ăn thử không?
Hổ mẹ nghe thấy tiếng động lập tức nhìn con mình, ánh mắt như đang dò hỏi.
"Grừ…" Cá khô, mẹ ăn thử không?
Nói xong, Kiều Nghệ ra hiệu cho Người đẹp ốm yếu đưa cá khô cho hổ mẹ ăn.
Thẩm Chi Hủ biết chỉ cần có thức ăn, hổ trắng nhỏ sẽ chia cho hổ trắng lớn một phần nên anh xé mở túi đựng lấy ra một miếng cá khô nhỏ cho hổ mẹ ăn.
Nhìn hổ mẹ ăn, Kiều Nghệ vẻ mặt đầy mong đợi.
"Grừ grừ…" Mẹ, mẹ thấy sao? Ăn ngon không?
Sau khi hổ mẹ nhai xong cá khô nó lại liếc nhìn Thẩm Chi Hủ, hình như là muốn anh cho nó ăn thêm một miếng nữa.
Thế này là hổ mẹ cũng thích ăn cá khô.
Kiều Nghệ vui mừng xoáy tít đuôi, sau đó nghe thấy Lý Văn Bân đang nói chuyện trong phòng khách, cô tập trung sự chú ý vào đó.
"Ngày mai chúng ta sẽ đi ngang qua thành phố Hải Á, thành phố Hải Á trước tận thế từng là căn cứ lương thực hàng hóa nổi tiếng. Có lẽ chúng ta sẽ mất vài ngày để đến đó xem có thể thu thập được một số vật tư hay không."
Những gì họ ăn trong khoảng thời gian này đều là vật tư từ không gian của Đặng Hoài Hoa, mặc dù anh ta không rõ trong không gian của mình còn bao nhiêu hàng tồn kho, nhưng việc bổ sung vật tư để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp vẫn là điều tốt.
Đề nghị của Lý Văn Bân nhanh chóng được Trình Dao đồng ý, nàng rất hứng thú với việc đến thành phố Hồng Diễn trên đường đi sẽ đi qua thành phố Hải Á, nàng mong muốn có thể tích trữ thêm nhiều vật tư, điều này sẽ mang lại cho nàng cảm giác an toàn hơn.
Đội trưởng của hai đội đều đồng ý nên Đặng Hoài Hoa không có lý do gì để không đồng ý, nhưng ánh mắt lại rơi vào người dường như không tham gia vào cuộc thảo luận là Thẩm Chi Hủ, muốn xem ý của anh là gì.
Mọi người cũng nhìn xung quanh, thấy Thẩm Chi Hủ ngồi xếp bằng trên thảm đút cá khô vào miệng hổ trắng nhỏ, hổ trắng nhỏ như đang suy nghĩ điều gì đó vô thức mở miệng tiếp nhận thức ăn của anh.
Điều này hẳn là khiến Thẩm Chi Hủ rất hài lòng, khuôn mặt tuấn tú vốn lạnh lùng xa cách của anh lại dịu dàng, nụ cười trong đôi mắt đen đẹp đẽ tựa như vì sao lấp lánh.
Chỉ có ba người phụ nữ không khỏi ngơ ngác nhìn, nhịn không được cố ý ho khan một tiếng.
Sau khi Trình Dao, Phù Nhã Vấn và Dương Bội Doanh hồi phục tinh thần còn chưa kịp phản ứng thì người trước đã nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, dùng đau đớn cảnh cáo bản thân không nên để bị lừa. Vẻ ngoài xuất sắc của Thẩm Chi Hủ là điểm vô cùng hấp dẫn, người đàn ông này là thứ nàng không thể dây vào được.
Kiều Nghệ thấy mọi người đang nhìn về phía này, chân ngắn quơ ngang mặt, khó hiểu nhìn lại bọn họ.
Sao tất cả mọi người lại nhìn bọn cô vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế?
Thẩm Chi Hủ tự nhiên chú ý tới ánh mắt của bọn họ, bình chân như vại hỏi: “Sao vậy?”
Lý Văn Bân tỉnh táo lại, nói cho Thẩm Chi Hủ về kế hoạch ngày mai đi thành phố Hải Á đồng thời anh ta cũng thầm mong Thẩm Chi Hủ sẽ đi cùng mình.
Thẩm Chi Hủ không muốn lại làm như trước, anh bóp chặt bàn chân đáng yêu của hổ trắng nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Em có muốn đi không?”
Quả nhiên!
Vẻ mặt mọi người đều kiểu: "Biết ngay mà!" Thẩm Chi Hủ cưng chiều hổ trắng nhỏ quả thật không có giới hạn luôn rồi, ngay cả Trình Dao cũng không khỏi nghĩ đến khi đó nàng đối đãi với Đại Bạch có được như vậy không? Chắc chắn là không rồi. Khó trách đời này nó nguyện ý mang theo hổ trắng nhỏ đi cùng Thẩm Chi Hủ cũng không nguyện ý đi theo nàng.
Lúc này, Trình Dao sâu sắc nhận ra bản thân không sánh được bằng Thẩm Chi Hủ, trong lòng tràn đầy thất vọng, cũng không hi vọng Đại Bạch sẽ quay lại bên cạnh nàng nữa rồi..
Có lẽ, nàng thực sự nên để nó đi.
Chỉ cần Đại Bạch sống tốt bên Thẩm Chi Hủ là được!
Trình Dao thở ra một hơi dài, bất đắc dĩ phải buông tay nhưng trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận