Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 860: Vượt thời gian đến bên anh (10)

Chương 860: Vượt thời gian đến bên anh (10)
Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng lớn không gạt bỏ, cho rằng cô đã chấp nhận cái tên này, trầm thấp nói "Ngao Ngao” một tiếng.
Lỗ tai hình bán nguyệt thẳng đứng của Kiều Nghệ không khỏi run lên, lần nữa cảm thán giọng nói của Người đẹp ốm yếu quả là êm tai, không đi làm diễn viên lồng tiếng thì thật đáng tiếc.
Cô suy nghĩ miên man, không biết rằng cơ thể đang ôm cô của Thẩm Chi Hủ khẽ run lên, cặp mắt đen lướt qua một tia sửng sốt.
Cơn đau dữ dội không thể giải thích được thế mà lại biến mất?
Thậm chí, anh còn cảm thấy toàn thân chợt nhẹ nhõm?
Anh còn loáng thoáng cảm nhận được cơ thể của mình có chỗ khác lạ.
Thẩm Chi Hủ không dám tin, anh buông hổ trắng lớn ra và bắt đầu kiểm tra cơ thể của mình.
Sự chú ý của Kiều Nghệ được kéo về, thấy tình hình hiện tại của anh không tệ, cô lại xem xét phía sau lưng anh và lập tức mừng rỡ.
"Grừ grừ!" Người đẹp ốm yếu! Cái đuôi của anh thu lại rồi kìa!
Nghe ra sự kích động của hổ trắng lớn, Thẩm Chi Hủ không khỏi nhìn theo ánh mắt cô ra sau lưng xem xét. Anh sững sờ khi không thấy chiếc đuôi màu vàng nhạt khiến anh căm ghét đó nữa, sau đó đưa tay sờ ra sau lưng nhưng không sờ thấy đuôi đâu. Anh lập tức sờ đến xương cụt của mình nhưng nơi đó cũng bằng phẳng, không có thứ gì khác lạ, lúc này anh mới thật sự tin rằng cái đuôi nối với xương cụt của mình đã biến mất!
Từng tia mừng rỡ tràn ra trong lòng, lần đầu tiên Thẩm Chi Hủ lộ ra nụ cười vui sướng từ tận đáy lòng kể từ sau khi được cứu ra.
Kiều Nghệ vô tình ngước mắt và phát hiện nụ cười đó, cô vô thức nhìn đến ngây người.
"Grừ grừ." Người đẹp ốm yếu, anh thật là đẹp trai.
Thẩm Chi Hủ nhìn theo tiếng nói về phía hổ trắng lớn, đối diện với đôi mắt tròn xoe và trong veo đó, đột nhiên anh có suy nghĩ rằng hổ trắng lớn để mình hấp thu tinh hạch màu hồng, có phải là đã sớm biết tác dụng kỳ diệu của tinh hạch màu hồng hay không?
Anh liếm liếm đôi môi khô khốc rồi dò hỏi: "Grừ Grừ, có phải em biết tác dụng của tinh hạch màu hồng đúng không?"
Wow, Người đẹp ốm yếu đúng là thận trọng mà.
Kiều Nghệ và anh chung giường chung gối lâu như vậy, dù sự tìm tòi nghiên cứu trong đáy mắt anh che giấu tốt đến đâu thì cô vẫn nhìn ra được. Cô giả vờ không hiểu, ngơ ngác nhìn qua anh.
"Grừ grừ?" Anh đang nói gì vậy? Sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả?
Trình độ giả ngu của Kiều Nghệ đã đến mức xuất thần, Thẩm Chi Hủ nhất thời cũng không phân biệt được thật giả. Hơn nữa, anh cảm thấy hổ trắng lớn mới hiểu nhân tính không bao lâu nên chắc là sẽ không biết tác dụng của tinh hạch màu hồng này, càng không biết giả ngu gạt người, chắc là đánh bậy đánh bạ thôi.
Thẩm Chi Hủ dùng lý do này để thuyết phục chính mình, để bản thân không đi truy đến cùng chuyện này nữa mà bắt đầu nghiên cứu về cái đuôi đã biến mất của mình.
Cũng không biết cái đuôi đó thật sự biến mất, hay chỉ tạm thời biến mất.
Cùng với sự nghi ngờ này, Thẩm Chi Hủ đột nhiên cảm thấy xương cụt lại có cảm giác khác thường, quay đầu nhìn lại thì lại thấy cái đuôi màu vàng nhạt đó lòi ra.
Đây là chuyện gì vậy?
Thẩm Chi Hủ không khỏi nhíu chặt lông mày, tâm trí đều đặt trên chiếc đuôi đó, không phát hiện hổ trắng lớn bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào cái đuôi màu vàng nhạt kia.
Chà, cái đuôi trên người của Người đẹp ốm yếu thật đẹp.
Từ nhỏ Kiều Nghệ đã sợ loài bò sát có vảy trên người, nhưng cô lại không sợ cái đuôi phủ đầy vảy màu vàng nhạt này, phải chăng là bởi vì nó mọc ở trên cơ thể của Người đẹp ốm yếu?
Nghĩ như vậy, Kiều Nghệ lén liếc qua Người đẹp ốm yếu, thấy anh không chú ý tới mình nên cô nhẹ nhàng đi tới sau lưng anh, nhìn cái đuôi đó khẽ đong đưa, móng vuốt của cô có hơi ngo ngoe muốn chạm vào.
Cô cố gắng đè nén suy nghĩ này ở đáy lòng, Người đẹp ốm yếu không thích cái đuôi này, thậm chí là căm ghét đến mức muốn cắt bỏ, cô không nên nhảy nhót trên bãi mìn của Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ không biết suy nghĩ của cô, anh đang nghiên cứu về cái đuôi lại xuất hiện sau lưng.
Vừa nghĩ làm thế nào mới có thể để cho nó biến mất thì cái đuôi màu vàng nhạt bỗng dưng biến mất.
Đôi mắt Thẩm Chi Hủ hơi nheo lại, đồng thời ánh sáng lóe lên, anh đã nắm bắt được điểm mấu chốt nào đó. Anh thử một cái, cái đuôi biến mất lại lòi ra.
Thì ra có thể khống chế được nó.
Thẩm Chi Hủ đã tìm ra quy luật, cái đuôi màu vàng nhạt đó thò ra thụt vào theo suy nghĩ của anh.
Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa định thu lại cái đuôi màu vàng nhạt khiến anh căm ghét đó, khóe mắt liếc về hổ trắng lớn không biết chạy tới phía sau anh từ khi nào, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng đó nhìn chằm chằm vào cái đuôi của anh.
Không hiểu sao Thẩm Chi Hủ nhớ tới mèo con thích chơi đùa gậy chọc mèo.
Hừm...
Thật ra hổ trắng lớn cũng là mèo to, hẳn là cũng thích chơi gậy chọc mèo nhỉ?
Thẩm Chi Hủ do dự nhìn cái đuôi của mình, mặc dù anh rất ghét cái đuôi này, nhưng có thể làm cho hổ trắng lớn vui vẻ thì anh cũng có thể hy sinh một chút.
Ngay cả Thẩm Chi Hủ cũng không nhận ra, ánh mắt anh nhìn hổ trắng lớn lúc này mang theo một tia cưng chiều.
Từ khi bắt đầu có cái đuôi này, Thẩm Chi Hủ chưa từng thử điều khiển nó, cho nên khi anh bắt đầu điều khiển cái đuôi đong đưa có vẻ hơi vụng về, cũng may hổ trắng lớn không chú ý tới, tâm trí dường như đều đặt ở trên cái đuôi.
Từ góc nhìn của anh, còn có thể nhìn thấy mắt của hổ trắng lớn di chuyển qua lại theo cái đuôi đong đưa của mình.
Thật đáng yêu...
Thẩm Chi Hủ lại muốn vuốt ve hổ, nhưng lần này anh nhịn xuống được, cái đuôi dài gần một mét từ từ quét đến trước mặt hổ trắng lớn, cách mấy centimet nữa là chạm đến móng vuốt của cô.
Kiều Nghệ sợ hãi, vô thức rụt chân lại phía sau. Cô ngước mắt nhìn Người đẹp ốm yếu và thấy anh đang mỉm cười nhìn mình.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận