Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 522

Chương 522
Tuy nhiên, đáp lại Cố Hựu Kỳ lại là tiếng gầm gừ cảnh cáo của hổ trắng nhỏ, rõ ràng là đang từ chối anh ta.
Cố Hựu Kỳ cảm thấy tiếc nuối: “Dù gì chúng ta cũng quen biết bao nhiêu lâu nay, cho anh sờ thử chút không được hả?”
Kiều Nghệ lười biếng lắc đôi tai. Cô đường đường là một con hổ trắng, chẳng lẽ người khác cứ muốn sờ là được hay sao?
Cô lại nhìn hổ mẹ, nó cũng rất cao ngạo lạnh lùng. Trước đó Kiều Nghệ chưa biến được thành người, Đại Bạch chỉ cho Người đẹp ốm yếu vuốt ve xíu xiu những lúc cần thiết, còn mọi khi khác không ai có thể đụng vào nó. Cho nên cô cũng muốn giống như hổ mẹ, là một con hổ trắng to lớn cao quý và lạnh lùng!
Kiều Nghệ nghĩ vậy, liếc Cố Hựu Kỳ một cái.
Suýt nữa thì Cố Hựu Kỳ tức quá hóa cười, anh ta giận dỗi trừng mắt nhìn cô vài lần.
Thẩm Chi Hủ đi đến đúng lúc, hút sự chú ý của Cố Hựu Kỳ.
“Có việc gì à?”
Cố Hựu Kỳ nhìn về phía Thẩm Chi Hủ: “Ừ, tôi và Sở Thiên đã bàn bạc rồi, gã cũng chuẩn bị mang theo một đội người đi cùng chúng ta đến căn cứ Đông Nam.”
"Tại sao vậy?"
Kiều Nghệ cũng nhìn về phía Cố Hựu Kỳ, muốn nghe anh ta nói lý do.
"Còn có thể vì sao nữa? Hang Tiêu Tiền bị người của sở nghiên cứu phá hoại thành như vậy, đương nhiên gã muốn đi báo thù với chúng ta rồi!” Cố Hựu Kỳ nhún vai.
“Grào grào…” Ra là thế ư.
Khuôn mặt hổ lông xù của Kiều Nghệ lộ ra biểu cảm đã thông não, nhưng ở trong mắt Thẩm Chi Hủ, cô lại rất ngốc nghếch đáng yêu. Thế là anh ngồi xuống mép giường, nhéo đôi tai tròn nhỏ của Kiều Nghệ trước ánh mắt cực kỳ ghen tỵ của Cố Hựu Kỳ.
Đáng ghét!
Tên Thẩm Chi Hủ đáng ghét này thật là hạnh phúc!
Anh ta cũng muốn xoa hổ cơ ơ ơ!
Kiều Nghệ không kháng cự lại sự đụng chạm của Người đẹp ốm yếu nhưng vẫn hơi liếc anh. Mà người này như thể không nhận ra ánh mắt của mình, nói chuyện với Cố Hựu Kỳ: “Gã đi rồi thì hang Tiêu Tiền bên này phải làm sao bây giờ?”
“Đám người Kỷ Chính kia đã bị bọn họ xử lý sạch sẽ, Ôn Khang người đứng đầu thứ hai của hang Tiêu Tiền sẽ ở lại duy trì hoạt động của nơi đó.”
Thẩm Chi Hủ ồ một tiếng, tỏ ý mình hiểu rồi.
“Chắc là chúng ta sẽ ở lại hang Tiêu Tiền thêm một tuần nữa, chờ Sở Thiên xử lý xong xuôi thì máy bay trực thăng cũng đã quay về. Lúc đó chúng ta có thể xuất phát đi căn cứ Đông Nam rồi." Cố Hựu Kỳ nói đến đây, siết chặt nắm đấm nghe rõ cả tiếng răng rắc, rõ ràng là anh ta cũng rất mong chờ.
"Hiểu rồi."
Tiếp theo, Cố Hựu Kỳ lại nói chuyện của Thạch Ngọc Cầm. Anh ta nói cho mấy người Thẩm Chi Hủ biết bọn họ đã khống chế được Thạch Ngọc Cầm ổn định, cô ta sẽ không thể chạy trốn làm hỏng kế hoạch của bọn họ.
Nói xong, Cố Hựu Kỳ rời đi luôn, Thẩm Chi Hủ cũng đứng dậy đi tắm rửa.
Khi anh đi ra vẫn thấy Kiều Nghệ đang trong hình dạng hổ trắng bèn hơi nhướng mày: “Em không đi tắm rửa à Ngao Ngao?”
“Grừ grừ…” Hôm nay tôi tắm giúp mẹ xong đã đi tắm rồi mà.
Có vẻ Thẩm Chi Hủ nghe hiểu cô nói gì, thấy hình như cô không có ý định biến trở về thành người thì anh bắt đầu suy nghĩ: “Đêm nay Ngao Ngao không biến trở về hả?”
“Grào grào…” Chuẩn không cần chỉnh.
Kiều Nghệ khẽ gật đầu.
Thẩm Chi Hủ cười thầm: “Vậy đêm nay Ngao Ngao có muốn ngủ cùng tôi không?”
Đã lâu rồi anh không được ôm hổ trắng nhỏ lông xù mềm mại đi ngủ.
Thẩm Chi Hủ nghĩ đến đây, ánh mắt không khỏi hơi dỗi hờn. Mặt của con hổ trắng nhỏ lông xù nào đó lập tức nóng lên, cô vùi mặt vào trong lông ở cổ hổ mẹ, đôi mắt trong vắt lóe lên đôi chút vẻ ngượng ngùng.
“Ngao Ngao?” Mãi không thấy hổ trắng nhỏ đáp lại, Thẩm Chi Hủ lại gọi một tiếng.
“Grừ grừ…” Tôi không ngủ với anh đâu nhé!
“Grào grào…” Tôi lớn rồi á nhe, phải biết nam nữ khác biệt chứ!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận