Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 725

Chương 725
Thẩm Chi Hủ dở khóc dở cười, đạp ga, hất bay từng con zombie đang nhào tới, sau đó cây non mini cắm rễ trên nóc xe bắt đầu thu hoạch tinh hạch của chúng nó.
Hình như hổ mẹ khó chịu vì tiếng gầm của đám zombie, nó đứng thẳng lên, phát ra một tiếng hổ gầm trầm đục từ sâu trong cổ họng, dị năng hệ băng bùng nổ trên người, lấy chỗ bọn họ làm trung trâm, kéo dài đến những nơi cách đó mười mét đều đã bị đóng băng, trong nháy mắt những con zombie đang nhe nanh múa vuốt đã bị đóng băng thành những tác phẩm điêu khắc.
“Shhhh—"
Kiều Nghệ chứng kiến
cảnh tượng này thì hít một hơi thật sâu, đột nhiên cô quay người lại, đôi mắt sáng ngời nhìn hổ mẹ đang nhàn nhã vẫy đuôi.
"Ôi mẹ ơi, mama, mẹ vĩ đại quá rồi?!"
"Đây là chiêu mạnh nhất hả mẹ?!"
Hổ mẹ liếm liếm chòm râu suy nghĩ lời nói của nhóc con.
Chiêu mạnh nhất?
Là ý gì?
Nhưng bùng nổ vừa rồi đã tiêu tốn nhiều năng lượng hơn bình thường để ngưng tụ nhiều băng.
"Cũng coi như là chiêu mạnh nhất." Thẩm Chi Hủ dừng xe lại, dặn cây non mini thu hết tinh hạch về, sau đó lại giống như Kiều Nghệ quay người lại nhìn con hổ trắng lớn đang ngồi xổm trên thảm: "Đại Bạch, có phải chiêu này của dì đã tiêu hao nhiều năng lượng hơn bình thường không?"
Hổ mẹ dù không thích Thẩm Chi Hủ lắm nhưng vẫn gật gật đầu.
"Dì có thể bùng nổ lên mấy lần nữa?"
Hổ mẹ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi dùng chân vẽ số "2" xuống đất.
Thẩm Chi Hủ hơi nheo mắt lại: "Phạm vi thì sao? Có thể xa hơn nữa không?"
Câu hỏi này khiến hổ mẹ choáng ngợp nhưng nó không muốn thể hiện ra ngoài nên giả vờ mất kiên nhẫn mà gầm nhẹ một tiếng.
Tuy nhiên, Thẩm Chi Hủ lại hiểu được hành vi nhỏ của hổ trắng lớn, anh lắc lắc đầu cố nén cười, rồi nghiêng đầu nhìn qua Kiều Nghệ vẫn còn đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên.
Đúng là mẹ con mà, làm bộ cũng làm ra đáng yêu.
“Nếu có cơ hội thì có thể thử lại một lần.” Thẩm Chi Hủ cười nhẹ: “Đại Bạch, dì có muốn bổ sung thêm dị năng không?”
Hổ mẹ lắc lắc đầu, thầm nghĩ về lời nói của Thẩm Chi Hủ.
Có cơ hội thử lại lần nữa?
Nó thấy có thể
Khi bọn họ đang nói chuyện, cây non mini đã dùng hết cành của mình để gom tinh hạch về, nó vui vẻ phấn khởi mà chất một đống tinh hạch cách chỗ hổ trắng lớn không xa, lá cây trên người nó cũng vì tâm trạng mà trở nên xanh biếc hơn.
Thẩm Chí Húc nhìn thấy, anh nói một câu: “Ngồi yên,” bọn họ tiếp tục tiến sâu vào thành phố Tây.
……
"Cái gì? Hôm nay mấy người không về sao?"
Sở Thiên cầm điện thoại vệ tinh, đôi mày rậm của gã nhíu chặt lại.
Người đàn ông ở đầu bên kia như không cảm nhận được sự khó tin trong giọng nói của Sở Thiên, bình tĩnh đáp lại: “Trời tối rồi, chúng tôi không về được.”
Và anh là người duy nhất trong nhóm này biết lái xe, nên cũng sẽ không để mình lái xe trong mệt mỏi.
Sở Thiên: "..."
Gã hít một hơi thật sâu, rồi mới kìm lại tâm trạng cáu kỉnh của mình.
“Mấy người tới đâu rồi, sao lại không về được?”
"Chúng tôi đến thành phố Tây rồi."
Thành phố Tây?!
Răng hàm Sở Thiên ê buốt, gã nhớ thành phố Tây chỉ cách thành phố Mông có một khoảng thôi, thằng nhãi Thẩm Chi Hủ này dẫn đám Kiều Nghệ chạy tới đó làm gì hả?!
Gã nói một câu MMP* mà không biết có nên nói hay không!
*Cụm từ "Mama Pai Pi" xuất phát từ phương ngữ Tứ Xuyên và các vùng lân cận, tương đương với tiếng Anh “Đồ khốn nạn”
Lúc đang nói chuyện điện thoại, Ninh Tuyết và Kha Hán cũng ở gần đó, nghe đến chữ “thành phố Tây”, hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ hoảng hốt trong mắt đối phương.
"Trời ạ, anh Thẩm, các người đến thành phố Tây thật sao? Nghe nói thành phố Tây tuy là một thành phố nhỏ, nhưng lúc tận thế đến thì gần như người ở đó đã bị nhiễm hết rồi!"
Mặc dù là thành phố Tây nhỏ song cũng có dân số lên tới hàng trăm ngàn người!
Thẩm Chi hủ đúng là kẻ mạnh gan lớn, cứ như vậy mà dẫn đám Kiều Nghệ tới đó!
Nghe thấy Ninh Tuyết kêu lên, Thẩm Chi Hủ dời điện thoại vệ tinh ra xa tai hơn chút.
Tâm trạng của Sở Thiên đã có thể lấy hai chữ chết tiệt ra để hình dung, khi gã nghe lời Ninh Tuyết nói.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận