Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 521

Chương 521
“Ngao Ngao, em trưởng thành rồi.”
Đương nhiên Kiều Nghệ cũng nhận ra sự thay đổi của mình, cô vui vẻ xoay quanh một vòng. Cô còn chưa kịp mừng rỡ xong thì hổ mẹ đã nhào tới, đè lên trên người hổ con. Đại Bạch há mồm muốn ngoạm phần gáy hổ trắng nhỏ lại bị nhóc con nhanh chóng né được, cô lại còn há miệng cắn trả ngược lại cổ nó một cái.
Nhóc con của nó trưởng thành thật rồi.
Hổ mẹ vui mừng không thôi.
Hai con hổ trắng giống nhau y hệt cứ thế nô đùa ầm ĩ.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, lấy một chiếc máy ảnh polaroid ở trong không gian ra, căn góc phù hợp để chụp vài bức ảnh cho hai mẹ con. Trong lúc đó có lẽ cây non mini cũng biết thần chết đang cầm món đồ tốt trong tay nên cũng lân la đến gần hai con hổ trắng, cũng để lại bóng dáng mini của mình trong bức hình.

Lúc chạng vạng tối, Cố Hựu Kỳ đến tìm bọn họ.
Bấy giờ, mấy người Thẩm Chi Hủ vừa ăn cơm xong xuôi, anh đang rửa bát ở trong phòng bếp. Kiều Nghệ vẫn trong hình dạng của hổ trắng, nằm sấp song song bên cạnh hổ mẹ. Cô nghe thấy tiếng đập cửa bèn kêu ‘Grao’ một tiếng vào trong bếp, sau đó vẫy cái đuôi hấp tấp đi ra mở cửa.
Cố Hựu Kỳ hoàn toàn không ngờ lại có con hổ trắng ra mở cửa, anh ta hơi ngẩn ra một chút rồi mới cười, nói: “Chào Đại Bạch nha.”
Kiều Nghệ: “…”
Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi là hổ mẹ thế? Mắt anh còn dùng được nữa không vậy Cố Hựu Kỳ?
Kết quả là Kiều Nghệ liếc Cố Hựu Kỳ đầy khinh thường, cô hừ mũi rồi quay đầu trở về phòng.
Cố Kỳ bị khinh bỉ thì trợn tròn mắt, sững sờ tại chỗ mất một lúc lâu. Sau đó anh ta mới muộn màng phát hiện hình như con hổ trắng vừa mở cửa cho mình nhỏ hơn Đại Bạch một chút. Dường như nhận ra được điều gì đó, Cố Hựu Kỳ vội vàng bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Ở trong phòng, hai con hổ trắng trông giống nhau đang nằm sấp ở trên giường, một con hổ trắng rõ ràng nhỏ hơn con còn lại. Cô đang tựa đầu vào đầu con hổ trắng lớn, đang lười biếng nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cố Hựu Kỳ nhìn thấy cảnh này thì hô hấp cứng lại. Anh ta chỉ vào hai con hổ trắng, giọng nói hơi run rẩy: “Ủa Chi, Chi Hủ! Sao Tiểu Nghệ lại biến hình về như cũ rồi?”
Thẩm Chi Hủ không giấu giếm chuyện Kiều Nghệ có thể biến thành người, nên sau khi Cố Hựu Kỳ đoán được, anh ta cũng không chủ động hỏi mà chỉ giữ trong lòng. Bây giờ Cố Hựu Kỳ nhìn thấy Kiều Nghệ biến về dạng hổ thì quả thực thấy sợ hãi.
Có lẽ không ngờ anh ta sẽ phản ứng như vậy nên Thẩm Chi Hủ vừa mới rửa bát xong để lộ vẻ mặt không biết nên nói gì.
Cố Hựu Kỳ cứ tưởng là Thẩm Chi Hủ cũng bó tay nên lại hoang mang lên tiếng: “Em ấy còn có thể biến trở lại được không?”
Lần này Thẩm Chi Hủ không lừa Cố Hựu Kỳ nữa, mới nói: “Được chứ.”
Bấy giờ Cố Hựu Kỳ mới bình tĩnh lại: “Thế là Tiểu Nghệ có thể chủ động biến hình từ người thành thú à?”
Thẩm Chi Hủ liếc anh ta một cái, khẽ ‘Ừ’ một tiếng, không hề giấu giếm.
Cố Hựu Kỳ đã hiểu. Anh ta vừa ngạc nhiên trước loại chuyện thần kỳ này, vừa bước đến quan sát Kiều Nghệ đã biến trở lại hình dạng hổ trắng.
"Tiểu Nghệ à, em trưởng thành rồi ha.” Trong giọng nói Cố Hựu Kỳ cũng có chút bùi ngùi.
“Grào grào…” Chứ còn gì nữa.
“Grừ grừ…” Anh đúng là ngáo ngơ luôn á.
Kiều Nghệ lười biếng liếm móng vuốt của mình. Ôi đã lâu rồi cô không làm vậy, nhớ quá đi mất thôi.
“Lâu lắm rồi không được nghe Tiểu Nghệ kêu grào grào, đúng là nhớ thật đấy.”
Giọng nói gian manh của Cố Hựu Kỳ làm Kiều Nghệ câm nín mất một lúc. Cô lại trợn trắng mắt, không muốn để ý đến người này nữa.
“Tiểu Nghệ à, anh có thể vuốt em không?”
Cố Hựu Kỳ ngứa tay, bộ lông nhìn bóng bảy mượt như Sunsilk kia làm anh ta muốn xoa xoa vò vò quá.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận