Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 306

Chương 306
Anh dừng lại một lát: "Không đợi được chúng tôi thì các cô có thể xuất phát trước."
Khóe miệng Trình Dao giật một cái, nàng không đồng ý, không chỉ nàng mà Lý Văn Bân cũng không chịu đồng ý đúng không? Dường như người đàn ông này đã coi Thẩm Chi Hủ thành trụ cột, sao có thể không đợi Thẩm Chi Hủ mà một mình rời đi được chứ?
"Các anh đi đi." Trình Dao nói xong lại dừng lại, sau đó nói bổ sung: "Các anh đi đâu vậy?"
Biết địa điểm rồi, cho dù không trở về đúng hạn thì họ cũng đi tìm người dễ hơn.
"Khu vui chơi của quận Hồng Ngũ."   
Thẩm Chi Hủ nói xong thì lái xe rời đi.
Trình Dao đứng tại chỗ ngẫm nghĩ một lát, đợi nàng nhớ tới khu vui chơi của quận Hồng Ngũ là nơi nguy hiểm nhất của toàn bộ thành phố Hồng Diễn, nàng kinh hãi sắc mặt trắng bệch, hung hăng nguyền rủa vài tiếng: "Cái tên điên Thẩm Chi Hủ này, sao có thể đưa Đại Bạch tới nơi nguy hiểm như vậy chứ?"
Ngay cả nàng cũng không dám đi một mình tới nơi đó!
Nhưng ván đã đóng thuyền, nàng cũng không có cách nào ngăn cản được Thẩm Chi Hủ, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mẹ con Đại Bạch sẽ không bị thương là tốt rồi.
Trước tận thế, từ quận Hồng Nhất tiến về quận Hồng Ngũ phải lái xe một giờ mới có thể đến nơi, nhưng đến tận thế thì không chỉ một giờ. Trên đường đi, họ tiêu diệt rất nhiều zombie cản đường và thực vật biến dị đánh lén họ, cuối cùng sau bốn tiếng cũng tới được quận Hồng Ngũ.
Thẩm Chi Hủ tìm một chỗ yên tĩnh dừng xe lại, chuẩn bị cơm trưa cho hai mẹ con hổ trắng nhỏ, anh cũng ăn cơm trưa một cách tao nhã.
Kiều Nghệ thấy thế, xấu xa dùng đầu đụng vào cánh tay của Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ thuận thế nhìn cô, đôi mắt đẹp thâm thúy lộ ra một tia dò hỏi.
"Grừ grừ?" Người đẹp ốm yếu, lát nữa chúng ta phải tới nơi gọi là nơi nguy hiểm nhất, anh sợ không?
Kiều Nghệ phải hỏi như vậy cũng là vì cô lo lắng, dù sao cô cũng chưa từng trải sự đời, không biết khu vực nguy hiểm nhất mà đám người Lý Tông Húc nói tới sẽ như thế nào.
"Ngao Ngao sao vậy? Không hợp khẩu vị hả?"
Hôm nay Thẩm Chi Hủ không nấu cơm, dùng cơm tự hâm nóng. Anh tưởng cô không thích nên móc cá khô từ không gian ra, chuẩn bị thêm đồ ăn cho cô.
Kiều Nghệ không từ chối, còn đắc chí ăn một con, tâm trạng lo lắng cũng thả lỏng hơn.
"Ăn ngon không?" Thẩm Chi Hủ cười hỏi.
Ăn ngon! Đương nhiên là ăn ngon rồi!
Kiều Nghệ vui vẻ khẽ gật đầu, bị hổ mẹ không muốn thấy nhóc con ngớ ngẩn như vậy nhẹ nhàng dùng đùi đụng đụng.
"Grừ?"
Kiều Nghệ ngơ ngác nhìn qua.
Hổ mẹ lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, uể oải thưởng thức thịt heo rừng của mình.
"Grừ grừ?"
Kiều Nghệ đành phải ngơ ngác nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ hất mặt lên, vuốt vuốt lỗ tai của cô: "Ngao Ngao mau ăn đi."
Được.
Kiều Nghệ nhăn mũi một cái, tăng nhanh tốc độ ăn cơm.
Một tiếng sau, Thẩm Chi Hủ đưa mẹ con hổ trắng nhỏ tiếp tục xuất phát. Anh lái xe đi về phía khu vui chơi theo hướng dẫn của bản đồ. Theo khoảng cách không ngừng được rút ngắn, Thẩm Chi Hủ cũng nhìn thấy vòng đu quay khổng lồ và những công trình trò chơi khổng lồ khác.
Nhưng điều kỳ lạ là dọc đường đi không hề có zombie, ngay cả thực vật biến dị cũng không có, cảnh vật vô cùng hoang vắng.
Thẩm Chi Hủ hơi nheo mắt, vô thức thả lực không gian ra để điều tra tình hình của khu vui chơi. Sau khi nhận được phản hồi thì con ngươi đen nhánh hơi sáng lên, trong sâu thẳm xẹt qua một tia hứng thú.
Quả nhiên chuyến đi này không uổng phí.
Xe còn chưa lái vào khu vui chơi thì một làn sóng zombie lớn tranh nhau lao ra, cũng may Kiều Nghệ và hổ mẹ đợi ở trong thùng xe nên không trông thấy cảnh này, nếu không sẽ mắc phải hội chứng sợ đám đông.
Thẩm Chi Hủ xùy một tiếng, lực không gian hóa thành lưỡi dao không gian, thu hoạch tính mạng của bầy zombie trên diện rộng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận