Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 865: Vượt thời gian đến bên anh (15)

Chương 865: Vượt thời gian đến bên anh (15)
Hai người hiểu lời nói của Kiều Nghệ có ý gì, trong lòng rét run, sống lưng căng thẳng.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô Kiều đã nói những việc này với chúng tôi.” Trình Dao nghiêm túc cảm ơn Kiều Nghệ.
Cô xua xua tay, định nói không có gì, tuy nhiên lỗ tai ẩn giấu sau mái tóc dài màu tuyết trắng giật giật. Cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, là truyền đến từ trên lầu.
Kiều Nghệ đột ngột đứng dậy khi nhớ đến Người đẹp ốm yếu đang nằm ở phòng dành cho khách trên lầu hai. Động tác kia nhanh đến nỗi dọa cho hổ trắng lớn nằm trên thảm giật mình, lỗ tai hình bán nguyệt dựng thẳng run lên, ngẩng đầu mê man nhìn vẻ mặt không ổn của Kiều Nghệ.
“Cô Kiều ơi, cô...” Làm sao vậy?
Lời còn chưa dứt, bọn họ đã thấy Trần Tống vội vội vàng vàng chạy từ lầu hai xuống.
“Chị gái ơi! Chị gái ơi! Chị gái! Anh trai kia tỉnh rồi!”
Kiều Nghệ nghe xong, không chút nghĩ ngợi lao nhanh lên lầu hai.
...
Thẩm Chi Hủ đã mơ một giấc mơ dài đằng đẵng.
Anh mơ thấy bản thân bị đồng đội vứt bỏ rồi được một con hổ trắng nhỏ vừa mới dứt sữa cứu.
Tiếp đó, sau khi anh tỉnh lại liền dẫn con hổ trắng nhỏ này thu thập vật tư, đến căn cứ của con người, còn tìm được mẹ của hổ trắng nhỏ. Một người hai hỏi bọn họ sống một cuộc sống tự do thoải mái trong thời tận thế, sau này còn có một cây non mini có linh trí gia nhập vào đội ngũ này.
Theo như dự đoán của anh, bọn họ sẽ tiếp tục sống những ngày như vậy, nào ngờ hổ trắng nhỏ hấp thụ tinh hạch màu hồng xong lại biến thành một đứa bé nhỏ nhắn trắng nõn.
Tốc độ lớn lên của bé con rất nhanh, chưa đầy nửa năm, cô đã lớn lên thành một cô gái trưởng thành. Trong mơ, anh còn yêu đứa nhỏ đã biến thành cô gái kia, hai người còn ở bên cạnh nhau. Khoảng hai năm sau, cả hai còn sinh ra một cặp em bé sinh đôi trai gái có thể biến thành người cũng có thể biến thành hổ.
Đến đây, giấc mơ dừng lại, Thẩm Chi Hủ cũng tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, anh ngơ ngác nhìn lên trần nhà, dường như vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ dài đằng đẵng đó.
Khoảng mười giây sau, hàng mi dài mảnh của người đàn ông nhẹ nhàng run run, đầu óc hơi hỗn loạn thoáng hiện lên một tia tỉnh táo.
Nhắc mới nhớ, con hổ trắng lớn biến thành người trong giấc mơ kia... Sao lại giống Ngao Ngao của anh vậy?
Thẩm Chi Hủ xấu hổ dùng tay che kín mặt mình.
Chẳng lẽ bởi vì anh đã sống chung quá lâu với Ngao Ngao, nên mới mơ thấy giấc mơ tà ác thế này ư?
Sao anh lại... Lại mơ thấy bản thân ở bên cạnh một con hổ trắng lớn chứ?
Có điều không thể phủ nhận rằng, cô gái do hổ trắng biến thành rất xinh đẹp, hơn nữa còn hoàn toàn đúng gu thẩm mỹ của mình.
Thẩm Chi Hủ nhận ra bản thân đang suy nghĩ cái gì, lỗ tai không kiểm soát được mà hiện ra một tầng màu đỏ nhàn nhạt.
Cũng đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng mở cửa răng rắc, theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang. Đập vào mắt anh chính là người con gái y hệt như người do hổ trắng biến thành trong giấc mơ của mình.
Sau khi cô nhìn thấy anh, vẻ mặt vô cùng kích động, đuôi mắt còn ửng đỏ. Lúc Thẩm Chi Hủ còn chưa kịp phản ứng, cô đã chạy đến nhào lên người rồi ôm chặt lấy anh, đầu gác lên bả vai anh nhẹ nhàng dụi dụi.
“Người đẹp ốm yếu ơi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!”
Đầu óc của Thẩm Chi Hủ bắt đầu lag máy.
Người đẹp ốm yếu...
Con hổ trắng lớn trong giấc mơ kia cũng gọi mình như thế...
Cho nên, giấc mơ mà anh thấy rất có khả năng không phải là mơ, mà là ký ức anh đã từng trải qua ư?
(Kiều Nghệ: Không ngờ tới phải không.jpg.)
Kiều Nghệ có chút luống cuống khi hồi lâu không nhận được phản hồi từ Người đẹp ốm yếu. Cô vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Chi Hủ đang nằm trên giường với vẻ mặt khó hiểu.
Cô muốn hỏi anh thế nào rồi, có điều lúc đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm kia, trái tim cô đập hẫng một nhịp.
Hỏng, hỏng rồi!
Cô quên bây giờ mình đang ở hình dạng con người!
Quả nhiên người xưa nói không sai, quan tâm quá ắt sẽ loạn!
Cô cũng bởi vì quá mức lo lắng cho Người đẹp ốm yếu, đến nỗi quên mất bản thân đang ở dáng vẻ con người!
Hu hu hu hu, cô phải làm thế nào để quay lại đây? Nói thật với Người đẹp ốm yếu rằng mình là vợ anh ấy sao? Thôi đừng, như vậy sẽ bị Người đẹp ốm yếu coi là đồ ngốc mất!
Thẩm Chi Hủ tỉnh táo khỏi suy nghĩ của bản thân, ngước mắt đã thấy cô gái tóc trắng mắt xanh gần trong gang tấc đang xoắn xuýt đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sắp nhăn lại thành bánh bao.
Một tia nhu hòa dâng lên trong trái tim, ánh mắt của Thẩm Chi Hủ nhìn cô gái trở nên dịu dàng. Đồng thời, anh còn phát hiện ấn tượng liên quan đến giấc mơ kia càng ngày càng rõ ràng ở trong đầu, càng nhiều chi tiết hơn cũng xuất hiện.
Anh chầm chậm chớp chớp mắt, thăm dò gọi cô gái một tiếng: “Ngao Ngao?”
Kiều Nghệ còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nghe thấy có người gọi mình, theo bản năng đáp lại một tiếng Song khi muộn màng nhận ra là ai đang gọi, cô lại cả kinh đến nỗi hai mắt trợn to.
“Anh, anh...”
Thẩm Chi Hủ thấy Ngao Ngao như vậy thì nghĩ tới càng nhiều chuyện hơn. Đôi mắt đen dần dần tỉnh táo, lại thấy cô dường như vẫn chưa biết gì hết, trong lòng hiếm khi nảy ra lòng dạ trêu chọc.
“Anh cái gì?”
Kiều Nghệ chẳng hiểu sao lại cảm thấy phản ứng này của Người đẹp ốm yếu không đúng, cô bình tĩnh lại, khó hiểu quan sát anh từ trên xuống dưới.
“Sao anh lại gọi em là Ngao Ngao?”
“Chẳng lẽ em không phải à?” Thẩm Chi Hủ cũng không có ý định giấu giếm, muốn xem xem khi nào cô mới có thể phát hiện ra sự khác thường của mình.
Lần này, Kiều Nghệ càng cảm thấy kỳ lạ hơn, với lại Người đẹp ốm yếu hiện tại này mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc cho bản thân. Cô nheo mắt lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì mà từ từ ghé sát vào anh.
Cô còn cẩn thận quan sát phản ứng của anh, thấy Người đẹp ốm yếu không có bất kỳ bài xích nào, bèn lấy can đảm dùng đôi môi đỏ mọng dán sát vào khóe miệng đối phương.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận