Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 234

Chương 234
Hổ mẹ hài lòng gật đầu, liếm sạch máu trên cổ bé con.
Kiều Nghệ còn không quên nhìn về phía Người đẹp ốm yếu, đôi mắt xanh nhạt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, anh nhìn xem, tôi có giỏi hay không?
“Ngao Ngao thật giỏi!” Thẩm Chi Hủ khen một tiếng.
Hì hì…
Kiều Nghệ vui vẻ, liếm sạch máu trên miệng.
Sau khi Thẩm Chi Hủ thu con thỏ được hổ trắng nhỏ săn vào không gian, một người hai hổ đi xuống núi.
Bọn họ ra ngoài đã lâu, Thẩm Chi Hủ liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn mười giờ tối vì vậy trở về tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

“Sao anh Thẩm còn chưa về? Không phải là xảy ra chuyện gì chứ?”
Trong phòng khách ở tầng một của tòa nhà dân cư, Lý Văn Bân đợi người nên còn chưa ngủ. Bọn họ đang đợi Thẩm Chi Hủ trở về, nghe thấy giọng điệu bất an của Trần Khải Lương, Cao Hoằng Khải trừng mắt nhìn cậu ta.
“Nói bậy có cái gì đó, cho dù cậu có xảy ra chuyện thì anh Thẩm cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Trần Khải Lương cũng biết mình nói sai, mỉm cười sờ sờ mũi.
“Đã về rồi!” Phù Nhã Vấn ở trong góc đột nhiên lên tiếng.
Trước khi mọi người kịp hiểu, Thẩm Chi Hủ đã mang theo hai con hổ trắng trở về, anh còn mang theo con gà rừng tình cờ bắt được khi xuống núi về cho bọn người Lý Văn Bân bổ sung thêm thức ăn.
“Anh Thẩm đi lên núi sao?”
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng: “Kiếm một ít mồi dự trữ cho Đại Bạch.”
Mọi người đều biết rõ hổ trắng trắng là loài thích ăn thịt, việc nó lên núi săn mồi là chuyện bình thường.
“Sao mọi người còn chưa ngủ?” Thẩm Chi Hủ lại hỏi.
“Đang đợi anh đấy.”
Đợi anh?
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ đảo quanh bọn họ, cuối cùng rơi trên người Cao Hoằng Khải, giống như muốn để cho anh ta giải thích.
“Haizz, chính là anh ra ngoài quá lâu, tất cả mọi người đều đang lo lắng không biết có xảy ra chuyện gì không?”
Thẩm Chi Hủ ngạc nhiên nhìn Cao Hoằng Khải, ở kiếp trước ngoài việc gia nhập đội ngũ của Đặng Diệc, sau khi trốn khỏi viện nghiên cứu anh chưa từng gia nhập bất kỳ đội nào, anh luôn ở một mình. Bây giờ anh có thêm hai con hổ trắng nhưng anh vẫn không quen lắm với sự chăm sóc của những người khác trong đội vì vậy anh bình tĩnh nói: “Sau này không cần đợi tôi.”
Anh dừng lại rồi nói thêm: “Ngao Ngao và tôi có khả năng tự bảo vệ mình, không cần lo lắng.”
Nói xong, Thẩm Chi Hủ đưa gà rừng cho Cao Hoằng Khải.
“Ngày mai làm thêm một món.”
Cao Hoằng Khải ngơ ngác cầm lấy con gà rừng, khi tỉnh táo lại, Thẩm Chi Hủ đã đưa hai con hổ trắng lên lầu rồi.
“Chà, anh Thẩm cũng rất tốt!” Cao Hoằng Khải liếc nhìn gà rừng, không nhịn được liếm liếm môi: “Ngày mai chúng ta hầm canh gà đi.”
Lý Văn Bân cũng có thay đổi cái nhìn về Thẩm Chi Hủ, nhưng Trình Dao lại nghĩ đến điều gì đó, vuốt ve mấy dây đằng quấn quanh cánh tay.
Có lẽ, nàng có thể hỏi Thẩm Chi Hủ có muốn gia nhập đội ngũ của bọn họ không?
Hôm sau.
Kiều Nghệ được đưa cho một bát canh gà đầy nấm thơm, trong đó còn có thêm vài miếng thịt gà do Cao Hoằng Khải đặc biệt thêm vào.
Cô thầm khen sự chu đáo của Cao Hoằng Khải, tuy tài nấu nướng của anh ta không bằng Người đẹp ốm yếu nhưng cô vẫn ăn hết sạch bát canh gà.
Hổ mẹ cũng được một bát, nhưng nó không thích đồ ăn chín, liếm vài cái rồi không ăn nữa, phần còn lại đưa cho hổ con.
"Ợ…"
Kiều Nghệ uống liền hai bát canh gà ợ hơi nhìn Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ đã hạ quyết tâm sẽ chú ý tới chế độ ăn uống của hổ trắng nhỏ cho nên khi cô nhìn sang, mặt anh không biểu cảm mà uống hết bát canh gà, nhanh đến mức như thể một giây tiếp theo cô sẽ cướp đồ ăn của anh vậy.
Kiều Nghệ: "..."
Cô không nói nên lời, liếc mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
Có cần phải thế không? Cô sẽ không cướp đồ ăn của anh mà!
Người đẹp ốm yếu trông gầy gò yếu ớt nên ăn nhiều hơn mới phải! Hổ rất thông minh, làm sao có thể cướp thức ăn của anh?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận