Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 116

Chương 116
Lý Văn Bân nói mấy câu với dị năng giả hệ hỏa, bảo anh ta chuẩn bị cơm tối cho Đinh Thụy Bác và Thẩm Chi Hủ, nhưng đều bị cả hai từ chối. Anh ta thấy thế cũng không tiện ép buộc nữa.
Thẩm Chi Hủ bế hổ trắng nhỏ ngồi trên ghế sô pha, lần mò trong ba lô, thực ra là lấy một túi thịt ức gà từ trong không gian ra, xé túi đựng ra đút cho hổ trắng nhỏ ăn.
Lý Văn Bân ngửi được mùi thịt, trái cổ theo bản năng trượt lên xuống mấy lần, lại thấy tư thế đút ăn thành thạo của Thẩm Chi Hủ, không nhìn được cảm thán hổ trắng nhỏ còn ăn ngon hơn cả những người sống sót như bọn họ!
Kiều Nghệ chú ý đến ánh mắt giấu giếm ao ước của Lý Văn Bân, cô vốn đang ung dung thong thả nhai kỹ thịt ức gà, giờ lại tăng nhanh tốc độ, sợ bị anh ta giành lấy.
Thẩm Chi Hủ bất đắc dĩ bật cười, nhẹ nhàng chạm vào mũi cô: “Em ăn chậm một chút, không ai giành với em mà.”
Lý Văn Bân ở cách đó không xa nghe thấy vậy thì thoáng thở dài. Anh ta ngồi xuống đối diện Thẩm Chi Hủ, chủ động nói chuyện phiếm với anh.
“Người anh em, anh nuôi con hổ trắng nhỏ này bao lâu rồi?”
“Không lâu.”
Lý Văn Bân kinh ngạc không thôi: “Không lâu á? Vậy thì anh làm thế nào để nó gần gũi với anh thế?”
Câu hỏi này lại khiến Thẩm Chi Hủ bị ngơ ngác, ban đầu anh tưởng rằng hổ trắng nhỏ kéo mình về là để làm lương thực dự trữ, bây giờ xem ra cũng không phải là như vậy. Về phần làm thế nào để hổ trắng nhỏ gần gũi với mình, hình như là bọn họ thân thiết nhau một cách tự nhiên thì phải?
Thẩm Chi Hủ nghĩ đến đây, đáy mắt lóe lên tia cười nhàn nhạt.
“Nói thật, tôi cũng không biết.” Anh trả lời như vậy.
Lý Văn Bân lại không xem là thật, cho rằng đây là phương thức bí mật gia truyền của anh, không tiện nói cho mình nên anh ta cũng không hỏi thăm nữa, ngược lại hỏi: “Con hổ trắng nhỏ này tên là gì thế?”
Anh ta vẫn luôn nghe Thẩm Chi Hủ gọi hổ trắng nhỏ là hổ trắng nhỏ, chẳng lẽ anh không đặt cho nó một cái tên sao?
Động tác đút ăn của Thẩm Chi Hủ dừng lại một thoáng.
Tên ư?
Anh hình như vẫn chưa đặt tên cho hổ trắng nhỏ...
Thẩm Chi Hủ mờ mịt đưa mắt nhìn hổ trắng nhỏ đang ăn đến ngon lành.
Kiều Nghệ nhận ra ánh mắt của Người đẹp ốm yếu bèn ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt tròn xoe như thể đang hỏi anh làm sao vậy.
Thẩm Chi Hủ khẽ gật gật đầu, ra hiệu không có gì.
Tên à, xem ra anh phải suy nghĩ cẩn thận rồi.
Lý Văn Bân nhìn cũng biết Thẩm Chi Hủ chưa đặt tên cho hổ trắng nhỏ, không khỏi thầm than anh quá vô tâm. Có điều đây cũng là chuyện của người khác, anh ta không tiện chen mồm vào, liền quay lại nói đến chuyện khác.
Đợi dị năng giả hệ hỏa nấu cơm xong, anh ta đến bàn ăn ăn cơm.
Trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Chi Hủ và Đinh Thụy Bác chưa từng mở miệng lên tiếng.
Thẩm Chi Hủ nhìn gã, giọng nhàn nhạt vang lên: “Buổi tối chúng tôi ngủ ở đâu?”
“Chỗ này có rất nhiều phòng, mọi người cứ chọn tùy ý.”
Thẩm Chi Hủ gật đầu tỏ vẻ mình biết rồi, sau đó bế hổ trắng nhỏ lên lầu hai. Anh nhận ra ánh mắt nóng rực sau lưng, nhếch môi cười khẩy.
Lúc này gã đã không nhịn được rồi à?
Lòng nhẫn nại vẫn kém một chút ha.
Thẩm Chi Hủ bế hổ trắng nhỏ lên lầu hai, tùy tiện tìm một căn phòng mở cửa vào trong.
Nhưng mà vừa mới bước vào phòng, một người một hổ đều cảm nhận được “mùi vị” theo dõi như có như không. Thẩm Chi Hủ cảm thấy hổ trắng nhỏ trong lòng dường như sắp xù lông, anh vừa vuốt lông vừa an ủi cô: “Không phải chuyện lớn gì, đừng lo lắng.”
Dứt lời, Thẩm Chi Hủ như vô tình hay cố ý quan sát xung quanh căn phòng, sau đó phát hiện một camera siêu nhỏ ở một chỗ không mấy bắt mắt.
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ rét lạnh, giả vờ không nhận nhìn thấy gì cả mà bế hổ trắng nhỏ ngồi trên giường.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận