Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 834: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (11)

Chương 834: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (11)
"Quào, thai long phượng sao, có thể ghép thành một chữ “tốt” (好)!"
Nói xong, Cố Hựu Kỳ đột nhiên dừng lại.
Kiều Nghệ sinh ra hổ con, hổ con có thể thành người được không? Hay chúng cũng giống như Kiều Nghệ và những người khác, phải hấp thụ tinh hạch hồng?
Cố Hựu Kỳ hơi hé miệng, theo bản năng muốn hỏi, có điều trong tình huống này hỏi như vậy chẳng khác nào làm gây mất hứng. Nghĩ vậy anh ta bèn ngậm miệng lại, định hỏi riêng Thẩm Chi Hủ.
Sở Thiên không biết anh ta đang nghĩ gì, thấy hai bé hổ con còn chưa mở mắt, lại hỏi: “Khi nào chúng mới mở mắt?”
"Thông thường phải mất mười ngày."
Sở Thiên đã hiểu nên không hỏi thêm nữa, đè nén tâm tư đang muốn ngo ngoe rục rịch của mình, lặng lẽ nhìn hai bé hổ con còn đang bú sữa.
Thẩm Chi Hủ còn chưa đi lấy sữa dê trở về, Kiều Nghệ đã mệt mỏi, mí mắt rũ xuống.
Sau khi Tạ Vân Nhã chu đáo phát hiện ra, bèn nhỏ giọng bảo Cố Hựu Kỳ và những người khác ra ngoài.
Lúc này bọn họ cũng nhận thấy trạng thái mệt mỏi của Kiều Nghệ, vì vậy cũng không ở lại lâu.
Chẳng bao lâu, trong phòng chỉ còn lại Kiều Nghệ đang nhắm mắt nghỉ ngơi và hổ mẹ ở đang bên cạnh canh giữ, cùng với hổ cha nói kiểu gì cũng không chịu rời đi.
Tạ Vân Nhã liếc nhìn bọn hổ con, chúng không còn bú sữa nữa nhưng vẫn ngậm trong miệng, còn thỉnh thoảng cử động hai chi sau.
Cảnh tượng này khiến trái tim cô ấy từ từ mềm nhũn.
Khi Thẩm Chi Hủ trở về, một lớn hai nhỏ đều đã ngủ say.
Anh không đánh thức cô mà đặt sữa dê lên bàn trà rồi nhẹ nhàng đi tới.
"Anh Thẩm, tôi về trước nhé?" Tạ Vân Nhã thấp giọng hỏi.
Thẩm Chi Hủ gật đầu, nhìn hai con hổ trắng lớn vẫn đang canh giữ Ngao Ngao không có ý định rời đi. Anh cũng không để ý mà ngồi xổm xuống bên cạnh Kiều Nghệ, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu của hai nhóc hổ con, trên đuôi mày cũng dần dần hiện lên ý cười.
Kiều Nghệ còn chưa ngủ, cô mơ hồ cảm nhận được một hơi thở quen thuộc bên cạnh, mí mắt khẽ động, từ từ mở mắt.
Thẩm Chí Húc thấy cô đã tỉnh, lập tức nghiêng đầu nhìn sang.
"Sao em thức dậy rồi?"
Kiều Nghệ cử động mũi.
Thẩm Chi Hủ hiểu ý, đứng dậy bưng sữa dê còn ấm đặt trước mặt cô.
“Em có thể ngồi dậy được không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Kiều Nghệ gật gật đầu, vừa định đứng dậy, lại phát hiện phía dưới có hai đứa nhóc đang ngậm đầu nhũ của mình, nếu ngồi dậy sợ là sẽ đánh thức bọn chúng, trong lúc nhất thời cô hơi buồn rầu mà nhíu mày.
"Đừng lo lắng, để đó cho anh."
Thẩm Chi Hủ thấy vậy đã nhanh chóng được hiểu vấn đề, bèn nhẹ nhàng bế hai đứa con đang ngủ say lên.
Có lẽ hai bé con cảm nhận được cha đang bế chúng, cho nên dù rời khỏi mẹ cũng không có tỉnh dậy.
Lúc này Kiều Nghệ mới thở ra một ngụm khí đục, hơi nâng người lên, sau đó chậm rãi thưởng thức sữa dê ngọt ngào do Người đẹp ốm yếu chuẩn bị cho cô.
Khóe mắt phát hiện hổ mẹ đang nhìn mình, cô vô thức đẩy chiếc bát về phía hổ mẹ.
Hổ mẹ chú ý tới hành vi của cô, lắc đầu tỏ ý không uống, đứng dậy đi về phía Thẩm Chi Hủ, nhìn bé con với đôi mắt khép hờ.
Thẩm Chi Hủ thấy thế thì cười khẽ, đặt bé con lên chiếc đệm mềm mại để nó có thể nhìn hai đứa nhỏ rõ hơn.
Hổ mẹ rất hài lòng với hành động của Thẩm Chi Hủ, nó nhìn nhóc con còn đang uống sữa dê, lại nhìn hai bé con đang ngủ say sưa trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác gọi là thỏa mãn.
***
"Ngao ngao…"
Kiều Nghệ bị tiếng Ngao Ngao nhỏ nhẹ đánh thức, còn chưa kịp định thần thì đã cảm nhận được hai quả cầu âm ấm mềm mại áp vào bụng mình, sau đó bụng cô căng cứng, làm cho đầu óc vốn đang mơ mơ màng màng bất chợt tỉnh táo.
Lúc này Kiều Nghệ rốt cuộc cũng tỉnh, quay đầu nhìn lại, hóa ra là hai nhóc con đang đánh chén bữa tối một cách ngon lành.
"Em dậy rồi?"
Kiều Nghe theo tiếng Người đẹp ốm yếu mà nhìn lại, thấy anh mặc quần áo ở nhà khoanh chân ngồi bên cạnh cô, trên tay còn cầm một quyển sách. Cô nhìn kỹ một chút, là sách “Làm thế nào để nuôi hổ cho tốt.”
Phụt…
Nếu không phải đang ở thân hổ, có lẽ bây giờ Kiều Nghệ đã cười ra tiếng rồi.
Sao anh ấy lại đáng yêu thế nhỉ?
Kiều Nghệ giơ móng vuốt lên ngoắc Người đẹp ốm yếu, ý bảo anh lại đây.
"Sao vậy?" Thẩm Chi Hủ đặt sách xuống rồi dịch qua phía Kiều Nghệ, vừa mới ngồi vững thì đùi đã nặng trĩu, là cô gác đầu lên đùi anh. Anh khẽ cười, thuận tay vuốt vuốt đầu cô: "Em đói chưa?"
Tai Kiều Nghệ giật giật, tiện thể lắc lắc đầu, ý nói là bây giờ mình chưa đói.
"Đó là sao vậy?"
Kiều Nghệ ngước mắt nhìn anh. Thẩm Chi Hủ hiểu ý, bèn lấy từ trong không gian ra một cái notebook, để kế bên chân cô.
Ừm, không tệ.
Kiều Nghệ hài lòng liếc mắt nhìn anh, sau khi anh phát hiện bèn đưa tay nắm tay lên môi cười khẽ.
Cô cũng lười quan tâm anh đang nghĩ gì, duỗi móng vuốt sắc nhọn ra gõ gõ mấy chữ trên notebook
[Cuốn sách này ở đâu ra vậy?]
"Trong thư viện đại học ở thành phố Lang."
Kiều Nghệ nghệch ra một lúc.
[Đừng nói với em là anh đã dọn sạch thư viện của người ta rồi nhé…]
Cô nghe Tạ Vân Nhã nói, thư viện lớn nhất ở thành phố Lang chính là thư viện của đại học thành phố Lang, số lượng sách kia...
“Ừm.” Thẩm Chi Hủ không cảm nhận được sự sợ hãi của Kiều Nghệ, mà còn sờ sờ cằm nói tiếp: “Biết đâu sẽ có lúc dùng được.”
Nói xong, mắt anh hơi cụp xuống và tối đi khi nghĩ tới mấy lời mình nói với Cố Hựu Kỳ hôm nay.
[Diện tích không gian của anh lại tăng lên rồi à?]
Bây giờ Người đẹp ốm yếu đã đạt đỉnh của cấp 11, chỉ còn cách cấp 12 một chút, e là cả thời tận thế này cũng không có ai có thể theo kịp anh.
Thẩm Chi Hủ khẽ ừ một tiếng.
"Em có muốn gì không? Mấy ngày nữa anh đến căn cứ Hoài Long xem xem."
Kiều Nghệ lắc lắc đầu.
[Không muốn gì hết.]
Mới vừa gõ mấy chữ này, Kiều Nghệ đột nhiên cảm thấy bụng mình không có chút động tĩnh nào, vừa quay đầu lại thì thấy hai bé con đã ăn no nê nhưng vẫn nằm dí trên bụng cô, hai móng chân nhỏ trái phải trông rất rắn chắc ấn vào “món ngon” của chúng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận