Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 704

Chương 704
Hổ mẹ dùng móng vuốt viết ra số “1”.
“Vâng ạ.” Cô hết sức vui vẻ, cầm bát dành riêng cho hổ mẹ lên, bỏ một chiếc bánh sandwich vào xong rồi đưa đến trước mặt nó: “Mama, mẹ ăn đi, nếu thích thì mẹ cứ nói với con.”
Hổ mẹ gật đầu.
“Ngao Ngao, em cũng mau ăn đi.” Thẩm Chi Hủ rót một ly sữa bò cho cô.
“Ừm ừm, Người đẹp ốm yếu, anh cũng ăn đi.” Kiều Nghệ vừa nói, lại thấy cây non mini đã sắp ăn xong một chiếc sandwich. Đôi mắt màu nâu kia sáng lấp lánh, rõ ràng nó rất thích mùi vị của sandwich. Con ngươi cô đảo một vòng, cố ý hỏi: “Tiểu Thụ, bánh sandwich có ngon không?”
“Ngon, lắm! Ngon, lắm!” Cây non mini gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vô cùng đáng yêu.
“Như vậy đã ngon lắm rồi á? Còn có thứ ngon hơn nhé!”
Nó dừng động tác lại, ánh mắt cũng mở to.
Còn có thứ ngon hơn cả bánh sandwich sao? Là cái gì? Là cái gì?
Nó vội vàng nhìn hổ trắng nhỏ, dường như muốn cô nói rõ hơn.
“Cưng biết hamburger không? Hamburger ngon hơn bánh sandwich đó!”
“Ham, bur, ger?” Cây non mini khó khăn lặp lại một lần, trên mặt còn lộ vẻ mê man.
Đó là cái gì?
Một hồi lâu sau, nó giống như nghĩ tới điều gì, nhìn Thẩm Chi Hủ lấy lòng.
Thần chết giỏi như vậy, anh ta hẳn là biết làm nhỉ?
Tuy nhiên Thẩm Chi Hủ lại lạnh nhạt phớt lờ ánh mắt của cây non mini, nhìn chăm chú vào Kiều Nghệ: “Ngao Ngao muốn ăn hamburger sao?”
Cây non mini chợt nảy ra ý kiến: “Muốn, ăn! Hổ, muốn, ăn!”
Cô không khỏi tức cười, cố tình trợn mắt nhìn nó: “Tiểu Thụ, cưng là con sâu trong bụng chị à? Sao cưng biết chị muốn ăn?”
Con sâu?
Cây non mini là một cái cây, sợ nhất là sâu, cho nên nó luống ca luống cuống xua tay: “Không, không, không, cây, không, phải!”
Đồng thời cái đầu nhỏ của nó lắc như cái trống bỏi, trông cực kỳ sợ hãi.
Kiều Nghệ thấy vậy, cũng không tiếp tục trêu chọc nó: “Được rồi, được rồi, cưng đừng lắc nữa.”
Nói xong, cô quay lại nhìn về phía người đàn ông đối diện:”Người đẹp ốm yếu, anh có thể làm được không?”
“Anh chưa từng làm, có thể thử một lần xem xem.”
“Ừ ừ.”
Cây non mini nghe xong cũng vui vẻ, nước miếng suýt chút nữa chạy khỏi khóe miệng.
(Cây non mini: Muốn ăn hết đồ ăn ngon trên thế giới [chống nạnh].)
Khóe mắt của cô co rúm lại, dứt khoát dời mắt đi không nhìn cây nữa.
“Phải rồi, mấy người Cố Hựu Kỳ đang thảo luận cái gì thế?”
Sáng sớm mọi người đã kích động như thế, đúng là khiến người ta tò mò.
“Tối hôm qua Cố Hựu Kỳ và Kha Hán nghĩ ra một phương án tấn công zombie trong căn cứ thành phố Mị.”
“Cách gì vậy?” Kiều Nghệ vừa nghe, cũng cảm thấy hứng thú.
“Lần này Kha Hán cũng mang theo dị năng giả không gian, trong không gian của người nọ có mấy chiếc máy bay không người lái và bom do Ngô Thế Lâm đã cải tiến, uy lực mạnh gấp bội. Bọn họ định dùng máy bay không người lái vận chuyển bom vào căn cứ thành phố Mị, sau đó ném từ trên cao xuống.”
Cô cắn một chiếc bánh sandwich, trầm ngâm gật gật đầu: “Nghe có vẻ là cách hay, chẳng qua Ngô Thế Lâm là ai?”
Cô không nhớ trong nhóm đi đường của bọn họ có người nào tên là Ngô Thế Lâm cả.
“Em còn nhớ người tài giỏi đã sửa đổi thiết bị ức chế dị năng kia không?”
“Tất nhiên là nhớ, cấp dưới của Trần Hiển Triều mà.”
“Cậu ấy tên là Ngô Thế Lâm.”
“Thì ra là như vậy.” Kiều Nghệ gật đầu.
Vào lúc này, đám người Cố Hựu Kỳ cũng đã bàn bạc xong xuôi, quyết định dùng máy bay không người lái chở bom mở đường cho bọn họ trước, giành được điềm thắng.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên cùng nhau đi tới.
“Tiểu Nghệ, em ăn no chưa? Đợi lát nữa chúng ta sẽ đi căn cứ thành phố Mị.”
“Sắp rồi sắp rồi.” Kiều Nghệ khoát khoát tay.
“Đúng rồi Chi Hủ này, đợi sau khi bom nổ rồi, anh dịch chuyển chúng tôi theo từng nhóm đến các phương hướng khác nhau trong căn cứ thành phố Mị, thế nào?”
Thẩm Chi Hủ không có ý kiến khác: “Được, các anh tự phân chia đội ngũ, tôi và mấy người Ngao Ngao không cần các anh sắp xếp đâu.”
“Biết rồi biết rồi, anh chắc chắn muốn ở cùng với Tiểu Nghệ mà nhỉ?” Cố Hựu Kỳ mập mờ nháy nháy mắt, dáng vẻ kia cực kỳ nhức mắt.
Sau hai ngày tự điều chỉnh, Cố Hựu Kỳ đã đón nhận chuyện giữa Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ, cho nên bây giờ anh ta cũng dám chế nhạo đối phương.
Sở Thiên thấy anh ta bắt đầu tìm đường chết, bèn lặng lẽ cách xa anh ta một chút.
...

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận