Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 492

Chương 492
Kiều Nghệ không tình nguyện mở cửa ra, nghiêng người để Thạch Ngọc Cầm bước vào.
Cô ta vừa mới vào nhà đã đối diện với ánh nhìn chăm chú của hổ trắng lớn biến dị, cả người cứng ngắc ngay tại chỗ.
Kiều Nghệ thấy thế, len lén giơ ngón cái lên với hổ mẹ.
Hổ mẹ vui vẻ vẫy vẫy đuôi, sau đó ung dung nhảy lên giường lớn rồi nằm xuống đó trước ánh mắt cảnh giác của Thạch Ngọc Cầm, thế nhưng đôi mắt hổ lấp lánh sinh động vẫn lặng lẽ dán vào cô ta.
Thạch Ngọc Cầm toát mồ hôi lạnh, chẳng hiểu sao chỉ mới một ngày không gặp mà Kiều Nghệ và hổ trắng lớn biến dị đều đối đãi với bản thân giống như kẻ địch vậy.
Nhân lúc Thẩm Chi Hủ vẫn chưa ra khỏi nhà bếp, cô ta lấy một lọ kẹo ngôi sao nhỏ từ trong không gian ra. Đó là thứ Thạch Ngọc Cầm vẫn luôn không dám ăn, nhưng để lấy lòng Kiều Nghệ, cô ta chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.
“Kiều Nghệ, chị mang theo cái này cho em nè.” Cô ta đưa kẹo ngôi sao cho Kiều Nghệ.
Nếu như là trước đây, có lẽ cô sẽ hết sức mừng rỡ đón nhận. Nhưng nghĩ đến Thạch Ngọc Cầm là người của khu nghiên cứu, đi theo bọn họ làm xằng làm bậy, Kiều Nghệ có làm thế nào cũng sẽ không tiếp nhận lọ kẹo ngôi sao này.
“Tôi không ăn.”
Dứt lời, cô lon ta lon ton chạy vào nhà bếp, không biết nói gì đó với Thẩm Chi Hủ đang rửa bát. Anh lập tức lấy một túi thịt bò khô ngũ vị từ trong không gian ra, cô xé túi đựng ra, ăn ngon lành trước ánh mắt chăm chú của đối phương.
Thạch Ngọc Cầm: “...”
Cô ta suýt chút nữa tức đến bật cười, cô bé này là đang khoe khoang với mình sao?
Thạch Ngọc Cầm không tức giận, không khỏi có chút hâm mộ khi nhưng trông thấy Thẩm Chi Hủ thương yêu Kiều Nghệ như thế, quà vặt nào cũng bằng lòng đưa cho cô. Cô ta hâm mộ Kiều Nghệ vẫn còn một người anh trai yêu thương mình như vậy trong thời tận thế.
Thẩm Chi Hủ không để cô ta chờ lâu, sau khi rửa bát đũa sạch sẽ, anh lau khô tay rồi đi ra: “Cô có việc à?”
Thạch Ngọc Cầm gật đầu, lấy ba viên tinh hạch cấp 5 từ trong không gian ra.
“Tôi muốn tiếp tục hỏi một vài vấn đề.”
“Hỏi đi.”
Thẩm Chi Hủ ngồi xuống đối diện cô ta, bên cạnh là Kiều Nghệ vẫn đang nhai thịt bò khô.
“Tôi phải làm thế nào mới có thể điều khiển dị năng không gian?”
“Cô từng thử mở rộng không gian chưa?”
“Không phải chỉ có thăng cấp thì không gian mới có thể mở rộng được ư?”
Thẩm Chi Hủ cười mà như không cười: “Đợi đến lúc cô mở rộng không gian khi chưa thăng cấp, đây mới xem như là bước đầu kiểm soát dị năng không gian.”
Tinh thần Thạch Ngọc Cầm trở nên nghiêm nghị, từ từ suy ngẫm lời của anh.
Một lúc lâu sau, cô ta mới nghiêm túc hỏi: “Tôi có thể xem xem anh mở rộng không gian thế nào không?”
“Có thể.” Anh dừng lại một lúc: “Đây coi như là câu hỏi thứ hai.”
Cô ta nghiến răng gật đầu.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, hai tay dần dần hiện lên lực không gian. Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một mảnh không gian lớn. Một phần ba không gian chứa đầy nhiều loại vật tư, dưới sự điều khiển của anh, không gian hiện ra trong tâm trí liên tục bành trướng, trở nên lớn hơn khiến không gian trống trải vốn rộng lớn càng ngày càng mở rộng hơn.
Hai người, một con hổ và một cái cây bên trong phòng như cảm nhận được, tất cả đều nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hủ đang nhắm mắt. Trong đó, Thạch Ngọc Cầm là người kích động nhất, cô ta giống như nắm bắt được điều có ích gì đó, thế nhưng nó lại chạy thoát khỏi bàn tay cô ta.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận