Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 259

Chương 259
Thẩm Chi Hủ hơi tò mò, nhưng khi thấy con mèo zombie này trông xấu như vậy, anh lập tức cong môi.
"Mày xấu quá, dẫn mày về thì Ngao Ngao sẽ sợ mất."
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Con mèo zombie vốn đã có chút trí tuệ, khi nghe được người đáng ghét này không chỉ làm bị thương mà còn khinh thường nó thì lập tức bất chấp kiêng dè, kêu meo meo một tiếng rồi lao về phía Thẩm Chi Hủ.
Giết chết anh ta!
Đây là suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu con mèo zombie.
Thẩm Chi Hủ hơi nheo mắt lại, khó chịu vì tiếng kêu của con mèo zombie, anh nhẹ nhàng vung tay lên, không gian tách ra ngay vị trí cổ con mèo zombie, chỉ trong vài giây, cơ thể của nó đã bị tách đôi, máu tươi đỏ đen bắn tung tóe lên thân cây.
“Vẫn còn quá non và xanh lắm.” Thẩm Chi Hủ không biết đang nói bản thân mình hay là con mèo zombie này, anh đeo găng tay, rút
dao găm ra, dễ dàng moi tinh hạch trong đầu con mèo zombie.
Đó là một tinh hạch rất đặc biệt, trông khá tinh hạch trong suốt, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy bên trong có một luồng ánh sáng bàng bạc chảy bên trong, thực sự trông rất đẹp.
Thẩm Chi Hủ nhìn mấy lần, sau đó ném tinh hạch vào không gian, đứng dậy nhìn kiến
trúc xung quanh, cuối cùng đi về phía nhà máy.
(Zombie mèo con: Giận tím người, bị đánh chết còn bị “bo-đì-sêm-minh” nữa. Tui không phải chóa, anh mới là chóa á!) s(・` ヘ ´・;)ゞ
……
Trong nhà kho, trận chiến đã kéo dài hơn một giờ, sau khi xử lý xong con zombie hệ tinh thần cấp 5, áp lực lên mọi người giảm đi rất nhiều. Hơn nữa còn có dị năng giả hệ mộc cấp 5 là Trình Dao ở đây, nửa giờ sau, bọn họ đã xử lý xong hết đám zombie trong nhà kho.
Những dị năng giả còn lại trong đoàn xe của Địch Thao, thoát chết trong gang tấc đã gục xuống đất, ôm mặt khóc rưng rức.
Bản thân Địch Thao cũng đang thở dốc, âm trầm nhìn chằm chằm vào Trình Dao.
Anh ta thực sự đã lầm, cô gái kiên cường kiêu ngạo này vậy mà lại là dị năng giả hệ mộc cấp 5, còn cao hơn anh ta một cấp.
Anh ta nhìn những người anh em do mình dẫn đến, hiện tại chỉ còn lại tám chín người, những người còn lại đã chết trong miệng lũ zombie.
Trận chiến này đối với anh ta mà nói thương vong nặng nề, nhưng bên Trình Dao lại không có người nào thiệt mạng, nặng nhất cũng chỉ là có vài vết thương nhẹ!
Nhận thấy tình thế như này, trong lòng Địch Thao mất cân bằng thật sự, ánh mắt càng trở nên u ám và đáng sợ hơn.
"Nhã Vấn, cô không sao chứ?" Trình Dao vừa quan sát tình hình bên phía Địch Thao vừa hỏi thăm tình hình của Phù Nhã Vấn.
Sắc mặt của Phù Nhã Vấn vàng như giấy, nhìn qua tình trạng rất không tốt, nhưng trước lời hỏi thăm của Trình Dao, cô ta vẫn cố gắng nói: "Đội trưởng, tôi không sao."
"Cái gì mà không sao! Em vừa mới nôn ra máu đó!" Triệu Tư Trạch bất mãn nói.
Phù Nhã Vấn bị bạn trai cắt ngang lời nói, trừng mắt nhìn Triệu Tư Trạch: "Đội trưởng, đừng nghe anh ấy nói bậy, tôi chỉ phun ra một ngụm máu mà thôi, không có gì nghiêm trọng."
"Thật sao? Vậy bây giờ em có thể tự mình đứng vững được không?" Triệu Tư Trạch phản bác.
Phù Nhã Vấn lập tức im lặng, hơi xấu hổ nhìn Trình Dao.
“Cảm thấy không thoải mái thì đừng cố nhịn, không sao đâu.” Trình Dao chỉnh lại mái tóc rối bù của Phù Nhã Vấn: “Tư Trạch, chăm sóc Nhã Vấn cẩn thận nhé.”
"Tôi biết rồi." Triệu Tư Trạch gật đầu.
Trình Dao thu tay lại, nhìn về phía hổ trắng lớn, khi ánh mắt rơi vào hổ trắng nhỏ, nàng khẽ cau mày.
Nàng vốn tưởng rằng hổ trắng nhỏ không thức tỉnh dị năng, chỉ là một con thú bình thường. Hiện tại xem ra hổ trắng nhỏ không đơn giản như vậy, ít nhất qua hai kiếp nàng cũng chưa từng nhìn thấy loại dị năng như của hổ trắng nhỏ. Đó là loại dị năng gì vậy?
Trình Dao không khỏi đi qua đó.
"Ngao Ngao, mi cảm thấy thế nào?"
Lúc này Kiều Nghệ vẫn đang bị ngậm trong miệng hổ mẹ, khi nghe được câu hỏi của Trình Dao, cô mệt mỏi đến mức không muốn nói lời nào, chỉ có thể yếu ớt nhìn nàng.
Trình Dao thấy tình trạng của hổ trắng nhỏ quả thực không ổn, nàng không khỏi thắc mắc, Thẩm Chi Hủ vẫn luôn coi hổ trắng nhỏ như mạng sống của mình giờ phút này lại đi đâu mất rồi?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận