Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 613

Chương 613
Cô suy nghĩ một lúc rồi tiếp lời: “Anh thì sao, có cần tôi mang chút đồ ăn về cho anh không?”
“Không cần đâu, anh ăn rồi.” Sở Thiên theo bản năng muốn đứng lên, lại nghe Kiều Nghệ đáp lại hai chữ “được thôi” rồi lập tức mang theo con hổ trắng lớn kia vội vàng chạy ra ngoài. Gã nhất thời im lặng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn theo bóng lưng một người một hổ rời đi.
Chẳng qua lúc ánh mắt dừng trên mái tóc dài màu tuyết trắng khác với người bình thường kia của Kiều Nghệ và bộ lông được chăm sóc bóng loáng mềm mượt trên người hổ trắng lớn, khóe môi nở nụ cười khổ sở.
Một người một hổ này đúng là giống nhau mà...
Nếu không phải đã nghe những gì Cố Hựu Kỳ nói, gã quả thực không ngờ cả hai lại là quan hệ mẹ con.
Chẳng trách, chẳng trách lúc trước Thẩm Chi Hủ và Cố Hựu Kỳ rất tin tưởng hổ trắng lớn có làm hại ai cũng sẽ không tổn thương đến Kiều Nghệ, suy cho cùng hổ dữ không ăn thịt con mà!
Nghĩ đến đây, nụ cười cay đắng trên mặt Sở Thiên dần dần mở rộng.
“Anh đang nhìn gì thế?”
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, một giọng nói có vẻ lạnh lùng vang lên, đồng thời cũng kéo những suy nghĩ phức tạp của Sở Thiên trở về. Gã không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai, nụ cười vốn đắng chát lại vặn vẹo thành một vẻ kỳ quái.
Thẩm Chi Hủ chờ hồi lâu không thấy Sở Thiên trả lời, không thèm để ý dời tầm mắt đi, lúc anh chuẩn bị vào nhà bếp chuẩn bị bữa ăn sáng cho mình và hổ trắng nhỏ, lại nghe thấy gã lên tiếng.
“Tiểu Nghệ ra ngoài rồi.”
Hả?
Bước chân của Thẩm Chi Hủ dừng lại.
“Em ấy ra ngoài ăn sáng, bảo tôi nói với anh rằng không cần chuẩn bị bữa sáng, em ấy cũng sẽ mang một phần bữa sáng trở về.”
Anh không khỏi nhíu chặt chân mày: “Một mình em ấy đi ra à?”
“Dẫn theo Đại Bạch.”
Thẩm Chi Hủ yên tâm được chút ít, vừa mới xoay người lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của đối phương, trong lòng khó hiểu.
Mà Sở Thiên nhìn thấy anh cũng có quầng thâm dưới mắt giống mình, lại liên tưởng đến cảnh tượng tối hôm qua mình thấy được, trên mặt liền lộ ra vẻ xoắn xuýt.
“Anh...”
“Cái gì?” Thẩm Chi Hủ rất ít khi trông thấy bộ dạng này của gã, cho nên anh hiếm thấy kiên nhẫn thêm một chút, chờ đợi lời gã muốn nói tiếp theo.
Thế nhưng đợi một lúc lâu, Sở Thiên vẫn giữ nguyên dáng vẻ như thể khó mà mở miệng, kiên nhẫn của anh cũng sắp cạn kiệt rồi. Khi đang chuẩn bị ra ngoài tìm Kiều Nghệ, gã rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Cái đó, Tiểu Nghệ còn nhỏ.”
Câu nói không đầu không đuôi này khiến anh cạn lời.
Đợi cả buổi, điều gã muốn nói chỉ là cái này à?
Anh vốn không định phản bác, nhưng chẳng hiểu sao trong đầu lại thoáng hiện lên nhóc cáu kỉnh tức giận nói bản thân hai mươi mốt tuổi vào tối hôm qua. Anh bật cười, cố hết sức nói: “Ngao Ngao không còn nhỏ nữa.”
Bề ngoài là thiếu nữ, nhưng linh hồn đã trưởng thành rồi.
Nói xong lời này, Thẩm Chi Hủ không thấy Sở Thiên phản ứng gì, bèn đi thẳng ra khỏi biệt thự.
Sở Thiên: “...”
Gã hơi hiểu được cái gì gọi là “tôi suy sụp rồi”.
Có phải lời này của Thẩm Chi Hủ có ý ám chỉ hay không?
Gã nhớ đến tối hôm qua Kiều Nghệ mặc đồ ngủ, đỏ mặt chạy ra khỏi phòng Thẩm Chi Hủ.
Sở Thiên hít một hơi thật sâu.
Thẩm Chi Hủ đúng là mặt người dạ thú, ngay cả hổ trắng nhỏ bản thân nuôi dưỡng cũng ra tay được!
...
Khi thiếu nữ xinh đẹp mang theo một con hổ trắng lớn mạnh mẽ thông minh xuất hiện ở khu B náo nhiệt, chẳng mấy chốc đã thu hút ánh nhìn của vô số người.
Ánh mắt của những người này khác nhau, Kiều Nghệ vốn đã quen bị nhìn chằm chằm không thèm để ý chút nào, dẫn hổ mẹ đi đến một sạp hàng chuyên bán đồ ăn sáng.
Cô còn chưa mở miệng hỏi, ông chủ đã nhiệt tình giới thiệu đồ ăn sáng mà ông ấy bán.
Giá hàng ở nơi này cũng gần giống ở căn cứ Hoài Long, Kiều Nghệ cẩn thận tính toán tinh hạch trong ba lô của mình. Đầu tiên cô lấy một lồng tiểu long bao nếm thử mùi vị, cảm thấy khá ngon thì mua tiếp bốn lồng, tinh hạch trong ba lô giảm đi một phần ba.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận