Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 504

Chương 504
"Cái gì?"
"Tôi nhớ vì sao tôi lại cảm thấy dị năng của Vân Trác Việt có hơi quen thuộc rồi!"
Thẩm Chi Hủ nghe vậy thì đôi mắt có chút nheo lại, ra hiệu hổ trắng nhỏ nói tiếp.
"Tôi từng cảm nhận được loại dị năng này ở trên người của một người!"
"Là ai?" Cố Hựu Kỳ lập tức hỏi.
"Đinh Thụy Bác!"
Đinh Thụy Bác?!
Đây là một cái tên xa lạ...
Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ nhìn nhau, hổ mẹ nằm gác lên đùi nhóc con cũng lập tức ngẩng đầu, mắt hổ quanh quẩn một tia mờ mịt.
Bọn họ không biết Đinh Thụy Bác, nhưng không có nghĩa là Thẩm Chi Hủ lạ lẫm với gã. Anh mở mắt ra nhìn thẳng về phía hổ trắng nhỏ: "Ngao Ngao, em chắc chứ?"
"Tôi chắc chắn, nhưng luồng dị năng của họ chỉ tương tự chứ không giống nhau hoàn toàn."
Đây cũng là điều mà cô suy nghĩ kỹ một lúc lâu mới moi từ trong ngóc ngách trí nhớ của bản thân ra.
Lúc này Cố Hựu Kỳ có hơi vội vã: "Mọi người đang nói cái gì vậy? Đinh Thụy Bác này là ai?"
Sở Thiên cũng ném ra ánh mắt thắc mắc.
"Đinh Thụy Bác là một tên điên mà tôi và Người đẹp ốm yếu gặp khi tiến vào căn cứ Hoài Long. Gã đã thức tỉnh dị năng khống chế zombie, lợi dụng loại dị năng này bắt rất nhiều dị năng giả, đồng thời lấy những dị năng giả này làm thí nghiệm, thậm chí chuyển hóa bọn họ thành zombie! Gã ta là một tên điên thật sự đó! Đúng rồi, nghe Cao Hoằng Khải nói, Đinh Thụy Bác này cũng có quan hệ với khu nghiên cứu, đều là một lũ biến thái chính cống! Đồ điên!"
"Gì cơ? Còn có loại dị năng này tồn tại ư?"
"Anh ta chết rồi sao?!"
"Chết không có cơ hội lần hai." Kiều Nghệ trả lời, mặc dù cô không thấy thi thể của Đinh Thụy Bác, nhưng cô đã nhìn thấy tinh hạch của Đinh Thụy Bác. Không có gì bất ngờ, tinh hạch này còn nằm trong không gian của Người đẹp ốm yếu.
"Nếu như Tiểu Nghệ không cảm nhận sai, Vân Trác Việt này có phải là cũng thức tỉnh dị năng khống chế zombie rồi không?" Cố Hựu Kỳ cảm thấy không rét mà run khi nghĩ đến chuyện này.
Dị năng có thể khống chế zombie... Nếu như sử dụng hợp lý thì là tin mừng với người may mắn sống sót! Nhưng làm sao lại để tên điên của khu nghiên cứu thức tỉnh được chứ? Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn tiêu diệt họ sao?
Cố Hựu Kỳ nhất thời không thể nào chấp nhận được, thậm chí cảm thấy đau lòng không thôi.
Thẩm Chi Hủ lại phủ nhận: "Không, anh ta thức tỉnh năng lực khống chế động vật biến dị."
"Gì cơ?"
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, ba ánh mắt chạm vào nhau, bọn họ đều nhớ tới chuyện động vật biến dị đánh lén hang Tiêu Tiền vào sáng sớm hôm trước.
Kiều Nghệ chậm hơn bọn họ nửa nhịp: "Vân Trác Việt này quả nhiên không phải thứ gì tốt, động vật biến dị đánh lén trước đây chính là do anh ta giở trò quỷ đúng không? Chúng ta mau bắt bọn chúng lại đi!"
"Tiểu Nghệ nói có lý." Sở Thiên vô thức đổi xưng hô với Kiều Nghệ thành Tiểu Nghệ. Gã cứ bảo sao thằng nhãi Kỷ Chính đó có gan chó ở đâu mà lại làm ầm ĩ với mình, thì ra là cấu kết được với những tổ chức tà ác này! Xem ra đã đến lúc dọn sạch hang Tiêu Tiền này rồi.
Ánh mắt Sở Thiên lạnh lùng, gã nắm chặt nắm đấm.
Cố Hựu Kỳ cũng không ngờ là tình cờ ra ngoài ăn đêm lại có thể hợp sức với Sở Thiên, tốc độ này nhanh đến mức anh ta vẫn chưa kịp phản ứng. Đồng thời anh ta cũng xắn tay áo lên, dự định làm một vố lớn.
Thẩm Chi Hủ lại đứng dậy dắt tay Kiều Nghệ.
"Chi Hủ, anh đi đâu vậy?"
"Bắt người." Thẩm Chi Hủ nhìn Sở Thiên khi nói câu này, anh biết Sở Thiên nhất định biết nơi ở của Vân Trác Việt.
"Đúng vậy! Mau bắt người lại! Tôi cứ bảo sao gã đàn ông đó lại tốt bụng trả tinh hạch cho tôi, thì ra là để ý tới mama của tôi! Còn muốn khống chế mama của tôi nữa! Thực sự không thể tha thứ cho tên này được!" Kiều Nghệ siết chặt nắm tay nhỏ, đôi mắt màu lam nhạt lóe lên sự phẫn nộ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận