Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 621

Chương 621
Lần này Hà Nguyệt Liên quả thực hoảng sợ rồi, nước mắt trào ra khỏi vành mắt.
Kiều Nghệ chú ý đến, chậm chạp đến bên cạnh cô ta, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Cái này đã sợ rồi à?”
Cô ta đối diện với đôi mắt màu xanh lam nhạt kia, sửng sốt một hồi.
“Cô có nghĩ đến những người bị cô bắt lên bàn mổ sẽ sợ hãi đến cỡ nào không, nhưng chẳng phải cô vẫn đều tiến hành phẫu thuật cải tạo những người đó hay sao?”
“Bây giờ đã sợ vẫn còn sớm quá đó.”
Âm thanh của cô nhẹ nhàng, lại khiến cô ta cảm thấy hết sức ớn lạnh, muốn nói điều gì nhưng miệng bị chặn lại, hoàn toàn không thốt ra được dù chỉ một câu.
“Tiểu Nghệ...” Sở Thiên nhạy bén cảm nhận được tâm trạng của cô dường như có chút không ổn, còn muốn hỏi gì đó, chẳng qua Thẩm Chi Hủ ở bên cạnh đã nắm lấy tay cô.
Sở Thiên: “...”
Tên cầm thú này đúng là lợi dụng mọi cơ hội mà!
Có điều Tiểu Nghệ là một người chậm lụt, hoàn toàn không phát hiện Thẩm Chi Hủ có dụng ý khác, thậm chí còn khẽ cười cười với đối phương.
Sở Thiên thấy vậy thì đau lòng ôm đầu, có lẽ gã phải tìm một lúc nào đó không có mặt người này để nói cho cô biết về sự khác biệt giữa nam và nữ một cách rõ ràng.
Vào lúc này, Trần Tống tối dạ cũng nhận ra hai người kia đang nắm tay nhau, trong lòng dâng lên vẻ mất mát.
Haizz, quả nhiên chị gái nhỏ xinh đẹp đã là hoa có chủ rồi.
Cậu ta hít hít mũi, thu lại lòng dạ trai trẻ mới lớn yếu đuối của mình, giả vờ như không phát hiện ra gì cả mà bàn về việc Hà Nguyệt Liên làm thế nào để ra lệnh cho những nhân viên nghiên cứu ở bên ngoài.
Tâm trạng của Kiều Nghệ đã bình tĩnh lại rất nhiều, nghe thấy lời này của Trần Tống, cô như có điều suy ngẫm: “Cho nên chúng ta phải cải trang thành Hà Nguyệt Liên, bảo người khác mang động vật biến dị đến sao?”
“Đúng.”
“Sẽ không bị ai phát hiện ra chứ?” Sở Thiên vẫn có chút lo lắng.
“Chắc là không đâu?” Trần Tống nghiêng đầu, mái tóc mỏng che đi nửa đôi mắt của cậu ta: “Đến lúc đó để Kiều Nghệ ngụy trang thành giọng nói của ả, sau đó ho khan mấy tiếng, giả vờ như bị bệnh, sẽ không ai nhận ra bất thường đâu.”
“Nhưng mà người đưa ‘đồ’ đến thì sao?”
Kiều Nghệ sửng sốt: “Đúng thế, nếu bị phát hiện thì phải làm gì?”
“Vậy thì nhổ cỏ tận gốc.”
Người lên tiếng chính là Thẩm Chi Hủ, thấy tất cả mọi người đều nhìn sang, anh bình tĩnh bổ sung: “Chỉ cần người biến mất không phải nhân viên trụ cột thì sẽ không thu hút sự chú ý của sở nghiên cứu.”
“Cũng phải.” Trần Tống vỗ vỗ tay: “Nhắc mới nhớ, những nhân viên nghiên cứu phạm sai lầm cũng sẽ bị mấy kẻ như Hà Nguyệt Liên mang đi làm thí nghiệm mà. Chậc chậc, những tên rác rưởi này quả nhiên không phải là người, ngay cả tình cảm đồng nghiệp cũng chẳng hề có.”
Sở Thiên nghe xong, lập tức buồn nôn không thôi: “Được rồi, vậy thì tìm người đưa động vật biến dị đến đây đi.”
Trần Tống ừ một tiếng, lục lọi trên bàn một hồi liền tìm được một chiếc điện thoại vệ tinh.
Cũng may trong khoảng thời gian ở trong sở nghiên cứu, cậu ta vẫn luôn quan sát những người ở nơi này, cho nên bây giờ gọi điện thoại vệ tinh sai người đưa động vật biến dị đến là chuyện rất đơn giản đối với cậu ta.
Sau khi mở điện thoại lên, Trần Tống đưa điện thoại vệ tinh cho Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ có chút căng thẳng, đè thấp khiến âm thanh trở nên khàn khàn, nói với người đàn ông nhận điện thoại ở đầu dây bên kia đưa một con động vật biến dị đến, sau đó ho khan mấy tiếng.
Quả nhiên đối phương không nhận ra điều bất thường, chỉ là hỏi dò thêm một câu.
“Bác sĩ Hà, ngài muốn động vật biến dị gì ạ?”
Cô ngẩn ra, theo bản năng muốn hỏi nhiều hơn nhưng lại sợ bị phát hiện, bèn nhịn xuống. Con ngươi đảo quanh một vòng rồi trả lời: “Con hung dữ nhất, từng ăn thịt người.”
“Được.”
Kiều Nghệ cúp điện thoại xong, thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù bọn họ muốn cấy ghép thân thể của động vật biến dị lên người Hà Nguyệt Liên, nhưng cô vẫn không muốn tổn thương đến những động vật biến dị vô tội khác, thế nên vừa rồi cô mới bổ sung thêm một câu kia.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận