Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 144

Chương 144
“Ngao Ngao hết thấy vui rồi sao?” Thẩm Chi Hủ nhạy bén nhận ra tâm tình chán nản của hổ trắng nhỏ, quan tâm hỏi.
Kiều Nghệ lắc đầu.
“Grừ grừ…” Không có gì.
“Ngao Ngao muốn cái gì có thể chỉ tôi, tôi dẫn em đi.”
Kiều Nghệ gật đầu, ra hiệu mình đã biết.
Nhóm người Cao Hoằng Khải nhìn thấy Thẩm Chi Hủ cưng chiều hổ trắng nhỏ như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán hổ trắng nhỏ được đối xử tốt hơn bọn họ rất nhiều. Nhưng sau khi suy ngẫm lại, nếu bản thân cũng có một con hổ trắng nhỏ vừa ngoan ngoãn lại còn bám người như vậy, chắc chắn bọn họ cũng sẽ cưng chiều nó như cưng chiều bạn gái ấy chứ.
(Thẩm Chi Hủ: Đính chính, là vợ mới đúng nhé!)
Khu giao dịch nhiệm vụ có đủ loại sạp hàng, ví dụ như quần áo, châu báu, vũ khí,… Kiều Nghệ nhìn gần như muốn hoa mắt, cho đến khi cô ngửi được mùi thịt nướng đã lâu chưa ngửi thấy, cô vô thức lần theo mùi hương nhìn lại, có một sạp hàng đang bày bán thịt nướng!
Quao, có thể làm như vậy được sao? Không sợ bị người khác cướp à?
Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng nhỏ kích động, lần theo ánh mắt của cô thì nhìn thấy một sạp hàng bán thịt nướng, anh vô thức bật cười.
“Ngao Ngao đói bụng rồi sao?”
Nói tới anh vẫn chưa làm tròn trách nhiệm, ở chung với cô lâu như vậy rồi cũng chỉ cho cô ăn thịt được vài lần.
Nước miếng của Kiều Nghệ sắp rớt đến nơi rồi, cô cố gắng kiềm chế, không thể để bản thân bị mất mặt được.
Cao Hoằng Khải thấy Thẩm Chi Hủ nhìn sạp hàng thịt nướng, cầm lòng không được nuốt nước miếng một cái, chủ động mở miệng: “Người đó là anh Trần, là một tay săn bắt động vật biến dị lão luyện có tiếng trong căn cứ, là một dị năng giả hệ kim.”
Kiều Nghệ nghe thấy lời này, cảm thấy như có một chậu nước đá dập tắt sự phấn khích của cô, cô hơi sợ hãi, co người rúc vào trong lòng Người đẹp ốm yếu.
Mẹ ơi, thợ săn bắt động vật biến dị lão luyện ư? Đây chẳng phải là kẻ thù của cô sao?
Trần Khải Lương thấy hổ trắng nhỏ khá sợ hãi, tốt bụng giải thích: “Ngao Ngao đừng sợ, bình thường anh Trần sẽ không chủ động đi săn bắt động vật biến dị, anh ấy chỉ săn bắt những con động vật biến dị có lòng thù địch hoặc tấn công con người thôi.”
Kiều Nghệ thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Chi Hủ liếc Trần Khải Lương một cái, sau đó cúi đầu hỏi dò: “Ngao Ngao có muốn ăn không?”
Kiều Nghệ vội vàng gật đầu.
Muốn chứ muốn chứ, tất nhiên là tôi muốn rồi!
Từ sau khi cô bị rụng răng đã không còn đi săn nữa, bây giờ ngửi thấy mùi thịt nướng thơm ngon như vậy, làm gì có chuyện không ăn chứ?
“Đi thôi!” Thẩm Chi hủ ôm hổ trắng nhỏ đi đến sạp hàng thịt nướng.
Nhóm người Cao Hoằng Khải liếc nhìn nhau sau đó vội vàng đuổi theo.
Chủ sạp hàng thịt nướng được gọi là anh Trần cảm thấy có khách đến, anh ấy ngẩng đầu lên định chào hàng thì nhìn thấy đối phương đang ôm một con hổ trắng nhỏ trong lòng. Anh ấy hơi giật mình, ánh mắt rực lửa.
Còi báo động trong lòng Kiều Nghệ kêu lên inh ỏi, đuôi dựng thẳng lên.
Thẩm Chi hủ vươn tay gãi cằm hổ trắng nhỏ, như đang an ủi cô.
“Anh Trần, hôm nay anh bắt được loại động vật biến dị nào vậy?” Cao Hoằng Khải hỏi.
“Không phải động vật biến dị, là một con hươu nai bắt được trên núi.”
“Hôm nay vẫn còn chứ?”
“Đương nhiên là còn rồi, một viên tinh hạch nửa cân, các người muốn mua bao nhiêu.”
Trong căn cứ Hoài Long, một viên tinh hạch cấp một có thể mua được mấy ký gạo, nhưng chỉ có thể mua được nửa cân thịt của anh Trần, người bình thường gần như không thể ăn được, những người đến mua đều là dị năng giả có thực lực mạnh mẽ.
Cao Hoằng Khải liếc nhìn mấy người đàn ông ngồi phía sau sạp hàng của anh Trần, vừa nhìn là nhận ra bọn họ là tiểu đội vừa vào căn cứ Hoài Long cách đây không lâu, mỗi người trong đội đều là dị năng giả. Đội trưởng còn là dị năng giả cấp 3 hệ lôi, là đối tượng những người lãnh đạo trong căn cứ tranh nhau lôi kéo.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận