Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 64

Chương 64
Đoán vậy, anh lôi chiếc ba lô màu đen ra, mở khóa lục lọi và tìm thấy mấy loại thuốc linh tinh, trong đó có một hộp thuốc hạ sốt.
Thẩm Chi Hủ hơi giật mình, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng anh mơ hồ nhìn thấy trước khi bất tỉnh ngày hôm qua.
Cho nên, hổ trắng nhỏ là lo lắng cho mình nên đi tìm những loại thuốc này sao?
Anh cầm một hộp thuốc hạ sốt, ánh mắt dừng ở trên hộp, cảm xúc trong mắt anh sâu thẳm khó có thể nhìn thấu.
Nhìn thấy tâm trạng của Người đẹp ốm yếu hơi sai sai, Kiều Nghệ không nhịn được kêu lên một tiếng.
“Ngaooo...” Anh làm sao vậy?
Thẩm Chi Hủ hoàn hồn, ngước mắt nhìn hổ trắng nhỏ đang đứng gần đó, đôi mắt đen xinh đẹp toát ra sự dịu dàng, làm gương mặt đẹp trai kia trở nên điềm đạm hơn nhiều.
Đây là lần thứ hai Kiều Nghệ bị đả kích bởi nhan sắc của Người đẹp ốm yếu, cô nghĩ thầm, tại sao một người con trai lại có thể đẹp đến như vậy chứ, có còn chừa đường sống cho con gái không vậy? May là hiện tại cô mới chỉ là một bé hổ con, không cần phải đau đầu về vấn đề này.
“Cái này là cho anh hả?” Thẩm Chi Hủ quơ quơ thuốc hạ sốt trong tay, thầm nghĩ hổ trắng nhỏ thật thông minh, còn biết được đây là thuốc con người có thể sử dụng.
“Ngaooo...” Đúng vậy.
Kiều Nghệ vừa trả lời vừa gật đầu.
Nhìn thấy vậy, sự dịu dàng trong mắt Thẩm Chi Hủ càng sâu hơn, một góc nhỏ của bức tường cứng rắn trong lòng anh thoáng sụp đổ.
Hóa ra đây là cảm giác được quan tâm sao?
Thẩm Chi Hủ chưa bao giờ nghĩ rằng cũng có một ngày mình cũng được quan tâm, cho dù đối phương không phải là con người, mà chỉ là một con hổ trắng gần như có thể coi mình là “Lương thực dự trữ”.
"Cảm ơn em nha." Anh khẽ nói.
Đột nhiên Kiều Nghệ thấy xấu hổ, đặc biệt là khi bị Người đẹp ốm yếu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, mặt hổ của cô bắt đầu nóng lên, may là trên mặt có lông hổ che chắn, nếu không thì thật mất mặt hổ quá.
"Ngaooo..." Đừng, đừng khách sáo!
Ánh mắt Kiều Nghệ quét tới quét lui xung quanh, rõ ràng là không dám đối diện với Người đẹp ốm yếu.
Nhưng cô không biết dáng vẻ thẹn thùng của mình đã bị Thẩm Chi Hủ nhìn thấy hết, trong đôi mắt đen xinh đẹp hiện lên một nụ cười mơ hồ.
Hời ơi, còn biết xấu hổ nữa kìa? Thật sự quá đáng yêu.
Thẩm Chi Hủ lại thấy tay mình ngứa ngáy, đáng tiếc hiện tại hổ trắng nhỏ vẫn còn cảnh giác với anh, anh không thể bế cô lên sờ được.
Anh tiếc nuối xoa xoa bàn tay mới vừa được chạm vào đôi tai tròn của hổ trắng nhỏ, như đang hồi tưởng lại cảm xúc vừa nãy.
Trong hang động yên tĩnh rất lâu, cho đến khi Thẩm Chi Hủ xé túi bánh bích quy, lúc này Kiều Nghệ mới nhìn sang, yên lặng nhìn anh ăn bánh.
Thẩm Chi Hủ không thể phớt lờ ánh mắt của hổ trắng nhỏ, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Có nên cho ẻm ăn bánh bích quy không nhỉ?
Sau khi ăn no, Thẩm Chi Hủ định mở miệng nói gì đó thì hổ trắng nhỏ lại mở miệng trước.
“Ngaooo...” Anh hết sốt chưa? Có cần uống thuốc không vậy?
Hiện tại Người đẹp ốm yếu cũng đã ăn no rồi, hẳn là có thể uống thuốc rồi, đúng không?
Đáng tiếc Người đẹp ốm yếu không giống như mẹ hổ, không nghe hiểu được ý cô.
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ bất đắc dĩ phải dùng chân chỉ chỉ vào thuốc hạ sốt.
“Ngaooo...” Anh uống thuốc đi!
Thẩm Chi Hủ bừng tỉnh: “Muốn anh uống thuốc đúng không?”
Kiều Nghệ gật đầu.
Thẩm Chi Hủ ngẩn người, đúng là lúc trước anh ngã bệnh nên bây giờ thân thể mới yếu ớt như vậy, nhiệt độ cơ thể lúc cao lúc thấp không phải vì bị bệnh mà là thân thể đang cố gắng thích ứng với dị năng, chờ hai bên dung hợp xong là anh có thể thoát khỏi bộ dạng yếu đuối này.
Vì vậy thuốc hạ sốt không có tác dụng gì với anh cả.
Có điều nhìn hổ trắng nhỏ lo lắng cho mình như vậy, Thẩm Chi Hủ không nỡ từ chối ý tốt của cô. Anh xé vỏ thuốc, cầm lên một viên thuốc ném vào miệng, lại mở một chai nước suối ra uống thuốc.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận