Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 729

Chương 729
"Chậc!" Trần Tống khinh thường bĩu môi, đá một cú vào chân tên đầu trọc đang kêu gào: "Thành tù nhân rồi mà còn la hét lớn như vậy, người không muốn sống là mày mới đúng chứ?"
Nhìn thấy tên đầu trọc hình như vẫn còn muốn nói chuyện, trong mắt Trần Tống lóe lên một tia dữ tợn, dậm mạnh chân vào miệng hắn, chỉ còn lại tiếng rên rỉ ư ư tức giận.
Nhìn thấy số phận của tên đầu trọc, những người còn lại cũng không dám kêu gào nữa.
Mấy người phụ nữ được cứu thấy vậy càng sợ hãi hơn mà rụt rụt cổ lại.
Miệng Ninh Tuyết giật giật, bất lực mà liếc nhìn Trần Tống: "Tiểu Tống!"
"Ai, chị Tuyết, tôi đây!" Trần Tống cười hì hì.
“Đừng thô bạo như thế.”
"Cái gì? Rõ ràng là tên đầu trọc nói năng thô lỗ trước." Trần Tống bĩu môi.
Ninh Tuyết hết cách với Trần Tống, cô ấy lắc đầu nói với Lâm Phi đang chớp chớp mắt: "Các người đừng sợ, Tiểu Tống chỉ như vậy thôi, chứ không phải là người xấu."
Nói xong, cô ấy liếc nhìn người phụ nữ trước đó có bả vai đã bị mũi tên nước xuyên qua, rồi vội gọi Trần Tống tới.
"Tiểu Tống, lại đây chữa trị cho cô gái bị thương kia đi."
Trần Tống đáp lại, nhanh chóng bước tới, trên tay cậu ta xuất hiện một luồng sáng trắng ngà, ấn lên vai người phụ nữ bị thương, chưa được mấy phút là vết thương kia đã lành lại.
"Xong!"
Người phụ nữ cũng có vẻ ngạc nhiên: "Cảm, cảm ơn!"
Trần Tống mỉm cười nói không có gì.
Nhìn cảnh tượng này, trong mắt người phụ nữ đang co rúm trước đó lóe lên một tia tối tăm, có lẽ vì sợ bị chú ý tới nên càng cúi đầu xuống thấp.
"Lâm Phi, có thể nói cho tôi biết tại sao mấy người bị đám người này công kích không?" Ninh Tuyết thấy Lâm Phi là người đầu tiên lên tiếng trong nhóm, nên cô ấy định hỏi thăm xem thế nào.
Lâm Phi sửng sốt một chút, vô thức cắn môi dưới.
Ninh Tuyết thấy vậy, cho là cô ấy không muốn nói cái, đang tính bỏ qua, lại nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Lâm Phi vang lên: "Chúng tôi đến từ nơi trú ẩn ở huyện An, nhưng một ngày trước nơi trú ẩn của chúng tôi đã bị nhóm người này tấn công. Bọn họ đã giết những người ở nơi trú ẩn của chúng tôi chỉ để lại những phụ nữ nhan sắc ở lại, nói là đưa họ về căn cứ của họ."
Ninh Tuyết nghe được lời này, máu đã dồn lên não.
Giết tất cả mọi người ngoại trừ phụ nữ xinh đẹp, hành động này không cần nói cũng đã biết.
Cô ấy lạnh lùng nhìn tên đầu hói hét lên đầu tiên, tinh thần lực xuyên qua đầu tên đó như một cây kim mỏng.
"A! Con khốn này, mày làm gì tao?!"
Tên đầu trọc đau đớn rên rỉ, những người khác đều sợ hãi quỳ xuống xin tha cho bọn họ.
Ninh Tuyết thờ ơ, mà nhìn qua đám người Lâm Phi.
"Các ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi."
Mắt đám người Lâm Phi sáng lên, mọi người nhìn nhau, ánh mắt trao đổi trong chốc lát, rất nhanh đã đạt được thỏa thuận.
Họ đứng dậy mặc áo khoác và bước nhanh về phía nhóm người kia.
Thấy bọn họ hung hãn như vậy, sắc mặt đám người đều tái đi như đã ý thức được bọn họ sắp làm gì.
"Không, mấy người không thể giết chúng tôi..."
“Lúc trước không nói…”
Họ chưa kịp nói xong thì những người phụ nữ đã dùng dị năng của mình để giết họ.
Trần Tống nhìn cảnh tượng này, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, đang định suy nghĩ sâu xa thì nhìn thấy Lâm Phi, người phụ nữ có khuôn mặt non nớt lao vào vòng tay của một người phụ nữ mà vui mừng khóc lên, vẻ mặt của những người còn lại sống sót sau thảm họa cũng xuất hiện trong tầm mắt cậu ta.
Là ảo giác sao?
Trần Tống gãi gãi ót mình.
Cậu ta không biết rằng khi cậu ta chuyển sự chú ý của mình, thì đã có ai đó liếc nhanh về phía cậu ta.
“Mọi người cảm thấy khỏe hơn nhiều chưa?”
Ninh Tuyết thấy bọn họ đã bình tĩnh lại thì dịu dàng hỏi.
“Bọn em khỏe hơn nhiều rồi.” Lâm Phi gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đã khôi phục một ít huyết sắc tràn đầy cảm kích nói: “Thật sự rất cảm ơn mọi người rất nhiều, nếu như không có mọi người, chúng em cũng không biết nên làm gì!”
Ninh Tuyết bật cười, rồi hỏi: “Tiếp theo bọn em định đi đâu?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận