Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 701

Chương 701
“Ngao Ngao à...” Thẩm Chi Hủ thấp giọng gọi một tiếng.
Kiều Nghệ nhìn hổ mẹ, sau đó nhìn sang Người đẹp ốm yếu, cuối cùng lựa chọn mẹ mình. Cô xoa xoa đỉnh đầu hổ mẹ, ném cho anh một ánh mắt thương mà không giúp được gì.
Con nhóc này...
Đầu lưỡi của anh liếm lên hàm trên, kiềm chế suy nghĩ muốn kéo người vào lòng ra sức hôn một lúc.
“Chi Hủ?”
Trong giây phút tĩnh lặng này, giọng nói có chút do dự của Cố Hựu Kỳ vang lên cực kỳ đột ngột.
Thẩm Chi Hủ hạ bàn tay đang giơ lên xuống, liếc mắt nhìn sang, dùng ánh mắt để biểu đạt “làm sao hả”.
“Vừa rồi anh...” Sống lưng của Cố Hựu Kỳ vẫn còn lành lạnh khi nhớ lại người này của lúc nãy, có cảm giác tựa như đối phương không cần tốn nhiều công sức là có thể giải quyết tất cả mọi người trong nhà.
Nguy hiểm quá đi!
Anh ta siết chặt tay, nghĩ lại còn rùng mình.
Thẩm Chi Hủ biết bản thân đã hù dọa đoàn người, bèn đưa mắt nhìn sang. Mặc dù những người này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng đáy mắt vẫn còn sót lại vẻ sợ hãi đối với mình.
Anh chẳng thèm để ý, mà len lén liếc mắt người nào đó đang nhỏ giọng nói chuyện với hổ trắng lớn. Người nào đó nhận ra liền ngước mắt nhìn lên, trái tim anh ổn định lại khi thấy đôi mắt màu xanh lam nhạt kia không có bất kỳ sợ sệt nào, vẫn nhìn mình như thường lệ.
Ừ, Ngao Ngao không sợ mình là tốt rồi.
Mắt anh ngậm cười, song hai người chưa kịp “liếc mắt đưa tình” được bao lâu, hổ trắng lớn dường như cảm ứng được gì đó mà dùng cái đầu lớn che mặt của Kiều Nghệ lại, ngăn cách ánh mắt của cả hai.
Thẩm Chi Hủ: “...”
Thật là khó giải quyết.
Anh hiếm khi cảm thấy ấm ức.
Kiều Nghệ bị ngăn cản tầm mắt cũng có chút bất đắc dĩ, cô nhỏ giọng nói với hổ mẹ: “Mama, đừng như thế... Vừa rồi Người đẹp ốm yếu cũng không phải cố ý mà.”
Hổ mẹ liếm liếm râu, bày ra bộ dạng không thèm để ý.
Ai quan tâm cậu ta có phải cố ý hay không, nó không thích dáng vẻ đắc chí khi bắt cóc con mình của thú hai chân này, nó rất vui khi thấy cậu ta thất vọng.
Hổ mẹ nghĩ đến đây, chóp đuôi cũng bởi vì vui sướng mà vẫy vẫy mấy lần.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Thẩm Chi Hủ hoàn hồn lại, lơ đãng trả lời câu hỏi của Cố Hựu Kỳ.
“...” Hơi thở của anh ta nghẹn lại trong họng: “Anh...”
Thẩm Chi Hủ ăn thiệt ở chỗ hổ trắng lớn, thấy Cố Hựu Kỳ chịu thiệt ở chỗ mình, trong lòng anh mới trở nên cân bằng một cách kỳ lạ. Lúc này, anh mới điềm nhiên mở miệng: “Oh, tôi hấp thụ tinh hạch của con zombie hệ không gian kia rồi.”
Những lời này tựa như sấm sét san bằng đất đai, đánh cho đầu óc mọi người trống rỗng.
“Thật ư? Anh quả thực đã xử lý con zombie hệ không gian kia rồi hả?” Sở Thiên lấy lại tinh thần đầu tiên, vội vàng hỏi.
“Ừ, nó bị hơi thở của tôi thu hút, chạy ra khỏi căn cứ thành phố Mị.”
Lời vừa dứt, Ninh Tuyết lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh vỡ lẽ: “Cho nên ban ngày, con zombie hệ không gian kia đột nhiên biến mất là đuổi theo anh sao?”
“Ừ.” Thẩm Chi Hủ gật đầu.
“Đó là zombie hệ không gian cấp mấy?” Cố Hựu Kỳ vặn hỏi.
Thẩm Chi Hủ ra dấu tay số “bảy”.
“Cấp 7!”
Ai nấy đều không nhịn được hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Chi Hủ cũng thiết tha hơn rất nhiều.
“Vậy bây giờ anh... Cấp mấy rồi?” Trong đôi mắt Cố Hựu Kỳ lóe lên vẻ phức tạp, song chẳng mấy chốc đã bị che giấu đi.
Từ trước đến nay, anh ta luôn muốn biết cấp bậc dị năng của Thẩm Chi Hủ, tiếc là chưa bao giờ moi ra được lời nào từ miệng đối phương. Hơn nữa, số lần người này ra tay cũng rất ít, chỉ có lúc không thể khác được, anh mới hành động. Vì thế, Thẩm Chi Hủ càng trở nên thần bí hơn.
Anh cười như không cười nhướng mày lên: “Anh đoán xem?”
Cố Hựu Kỳ cảm nhận được một cơn ớn lạnh, vội vàng xua tay: “Tôi không đoán, tôi không đoán, tôi không đoán.”
Người này nhìn thôi đã thấy không dễ chọc rồi, anh ta vẫn nên nhanh chóng dập tắt lòng tò mò của mình thôi!
Không hỏi được từ chỗ Thẩm Chi Hủ, thế nhưng vẫn có rất nhiều người âm thầm thảo luận suy đoán cấp bậc dị năng của anh, cuối cùng mọi người đều nhất trí cho rằng anh chắc chắn là dị năng giả cấp 8 rồi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận