Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 151

Chương 151
Không làm nhiệm vụ nhưng lại có đầy đủ tinh hạch để đổi lấy thịt nướng, có thể thấy lúc anh chưa đến đã săn giết được rất nhiều con zombie ở bên ngoài căn cứ, nếu nói anh không có dị năng thì sao Cố Hựu Kỳ có thể tin được.
Thẩm Chi Hủ chi mạnh tay như thế rõ ràng bị người có ý đồ xấu để mắt tới, làm cho người ta phải suy nghĩ chính là phát hiện mấy người ra tay đó đều chết ở khu dân cư vào ngày hôm sau.
Mấy tên này đều là những tên hổ báo nổi tiếng trong căn cứ, chết cũng không ai thèm để ý, nhưng Cố Hựu Kỳ biết trong số người chết có một dị năng giả tinh thần, ở căn cứ chỉ cướp giật của một vài dị năng giả vừa tới căn cứ dựa vào sự tấn công vô hình đó, không ngờ rằng đối đầu với Thẩm Chi Hủ mà cũng không có đường sống để phản kháng. Điều này cũng chứng minh Thẩm Chi Hủ có dị năng, hơn nữa còn rất mạnh.
Cố Hựu Kỳ thích hợp tác với những người mạnh, cũng thích mời chào người mạnh vào đội, cho nên sau khi hiểu rõ Thẩm Chi Hủ, anh ta lập tức muốn mời người vào đội, và hôm nay đã có cảnh tượng này.
Nhưng anh ta đã đánh giá thấp tính cách lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ, chỉ thấy sau khi anh ta ngồi xuống, Thẩm Chi Hủ cũng chỉ thờ ơ liếc mình một cái, sau đó lại cẩn thận cắt thịt heo rừng đã nướng chín, cưng chiều đút cho hổ trắng nhỏ trong ngực ăn.
Đúng là cưng chiều mà.
Nếu đổi lại là anh ta, nuôi một con hổ trắng nhỏ hiếm thấy cũng chưa chắc sẽ cưng chiều như vậy.
Cố Hựu Kỳ hứng thú quan sát, đúng lúc hổ trắng nhỏ cũng tò mò nhìn chằm chằm vào sang, anh ta vô thức lộ ra nụ cười lưu manh theo thói quen, không ngờ hổ trắng nhỏ lại lườm anh ta như thể rất ghét bỏ.
Cố Hựu Kỳ: “..."
Anh ta bị một con hổ trắng nhỏ ghét bỏ ư?
Nói ra điều này thì ai tin đây?
Không ngờ rằng hổ trắng nhỏ không chỉ trợn mắt với anh ta mà trong lòng còn đang không ngừng oán thầm.
Người đàn ông này là ai vậy? Rõ ràng đang ngồi ở bên cạnh mà chạy tới đây làm gì? Sau khi ngồi xuống cũng không nói gì, còn cười với mình nữa.
Ôi trời, tôi biết anh đẹp trai rồi, nhưng không phải kiểu tôi thích, có việc gì thì cứ nói thẳng ra, thần thần bí bí, không hề đáng yêu như Người đẹp ốm yếu.
Thấy Thẩm Chi Hủ không coi ai ra gì đút cho hổ trắng nhỏ ăn, hổ trắng nhỏ cũng ăn rất say sưa ngon lành, lúc này Cố Hựu Kỳ mới kịp nhận ra một người một hổ này đang coi anh ta như không khí. Loại tình huống chưa từng có này làm anh ta có hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng rồi chủ động mở miệng.
"Chào anh, tự giới thiệu tôi là đội trưởng của tiểu đội Sấm Sét, có ý định mời anh gia nhập tiểu đội của chúng tôi." Cố Hựu Kỳ dừng một lát, còn giới thiệu phúc lợi sau khi gia nhập vào đội, nào là bao ăn bao ở, nào là phân chia tinh hạch theo lao động, vân vân.
Anh ta nói xong lịch sự mỉm cười, chờ Thẩm Chi Hủ đáp lại.
Lúc này Thẩm Chi Hủ mới chịu nhìn Cố Hựu Kỳ.
"Cố Hựu Kỳ?"
Anh như vô thức lặp lại một câu, nhưng sâu trong ký ức lại lập tức hiện lên một vài mảnh vụn rải rác liên quan tới kiếp trước.
À, anh nhớ ra rồi, người đàn ông ở trước mắt không phải chính là đồ đần bị viện nghiên cứu dụ dỗ sao?
Thẩm Chi Hủ nhớ đến Cố Hựu Kỳ đã từng tuyên bố phải tiêu diệt đại ma đầu là anh đây, bây giờ lại mời anh gia nhập tiểu đội của anh ta.
Sự tương phản giữa trước và sau thật là hài hước.
Thật thú vị.
Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Ý anh Thẩm như thế nào?" Cố Hựu Kỳ đợi một lúc mà không nhận được câu trả lời của Thẩm Chi Hủ nên lại hỏi một câu.
Ai ngờ Thẩm Chi Hủ cúi đầu, dịu dàng hỏi hổ trắng nhỏ trong lòng.
"Ngao Ngao cảm thấy thế nào?"
Kiều Nghệ vừa chật vật nuốt một miếng thịt heo rừng biến dị nhỏ xuống thì nghe thấy Người đẹp ốm yếu hỏi, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, đôi mắt tròn xinh đẹp màu xanh lam nhạt phủ kín một lớp hơi nước vì bối rối, trông rất đáng yêu.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận