Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 502

Chương 502
"Sở Thiên." Đột nhiên Sở Thiên nói với Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ nhìn thoáng qua Sở Thiên, nhẹ nhàng gật đầu: "Thẩm Chi Hủ."
Anh dừng một lát: "Có Đại Bạch đi theo bên cạnh Ngao Ngao rồi, không cần lo lắng cho em ấy."
Cố Hựu Kỳ cũng phụ họa: "Đúng vậy, Đại Bạch là động vật biến dị cấp cao, có thể bảo vệ được cho Tiểu Nghệ."
"Nhưng sao anh chắc chắn là con hổ trắng lớn đó không làm Kiều Nghệ bị thương chứ?" Sở Thiên vẫn không đồng ý, với gã nếu không phải đồng loại của mình chắc chắn sẽ nảy sinh tư tưởng khác, cho dù là hổ trắng lớn biến dị thì cũng là thú dữ, cũng sẽ làm con người bị thương.
Thẩm Chi Hủ và Cố Hựu Kỳ đều sững sờ, bọn họ đều biết thân phận thật sự của Kiều Nghệ. Hổ trắng lớn tuyệt đối sẽ không làm Kiều Nghệ bị thương, dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con.
Thẩm Chi Hủ không lên tiếng, Cố Hựu Kỳ khẽ cười: "Sở Thiên, người anh em lo lắng quá rồi. Đại Bạch đối xử với Tiểu Nghệ như đối xử với con của mình vậy, sao lại làm hại em ấy được chứ?"
Sở Thiên vốn định phản bác, nhưng gã lập tức im lặng khi nghĩ đến lúc Kiều Nghệ gọi hổ trắng lớn biến dị là mama.
Ba người đều không lên tiếng nữa, cuối cùng là Kiều Nghệ bưng một bát cháo thịt nạc bốc hơi nóng trở về phá vỡ sự yên tĩnh giữa bọn họ.
"Người đẹp ốm yếu, anh xem tôi mua gì cho anh này, cháo thịt nạc đó!"
Ở chung với Người đẹp ốm yếu hơn mấy tháng nên Kiều Nghệ ít nhiều biết được khẩu vị thanh đạm của Người đẹp ốm yếu. Anh không giống cô không gì kiêng kị, cho nên cô cố ý đi mua một bát cháo cho Người đẹp ốm yếu làm bữa ăn khuya.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, nụ cười trên môi trở nên rõ ràng hơn, cầm lấy thìa lên ăn cháo dưới sự thúc giục của hổ trắng nhỏ.
Cố Hựu Kỳ thấy thế lại tiếp tục ghen ăn tức ở: "Tiểu Nghệ à, làm người không thể bất công như vậy được, anh Cố và anh Sở của em cũng đang ở đây, sao lại không mua cho bọn anh một bát?"
Sở Thiên cũng thầm mong đợi nhìn Kiều Nghệ.
Nhưng mà Kiều Nghệ đã quen với giọng điệu chua ngoa này của Cố Hựu Kỳ, còn Sở Thiên... Đó là một người xa lạ với cô, cho nên cô ngồi thẳng dậy và nghiêm trang nói: "Các anh ăn quá nhiều rồi, nếu ăn thêm nữa sẽ không ngủ được đâu. Người đẹp ốm yếu vừa làm việc xong, anh ấy ăn khuya cũng không sao."
"Vừa làm xong? Anh ta bận việc gì?" Cố Hựu Kỳ suy nghĩ rồi hỏi.
"Gói bánh bao."
"À, hiểu rồi, đúng là ông chồng tử tế."
(Kiều Nghệ: Dĩ nhiên, chồng tui mà!) (* ̄︶ ̄)
Thẩm Chi Hủ không để tâm tới lời trêu chọc của Cố Hựu Kỳ, cháo thịt nạc hổ trắng nhỏ mua nóng hổi, ăn vào bụng ấm dạ dày và cũng ấm lòng. Anh nghĩ thầm bình thường thật không phí công bản thân yêu thương cô.
Cố Hựu Kỳ thấy Thẩm Chi Hủ không bị lay động, nghĩ thầm tên này thật vô vị, lập tức quay đầu bắt chuyện với Sở Thiên. Bọn họ toàn nói chuyện liên quan tới hang Tiêu Tiền, Kiều Nghệ không thích nghe. Cô đưa tay vuốt ve bộ lông của hổ mẹ đang rúc vào chân của mình, sau đó móc dây thun từ trong túi xách của mình ra và buộc mấy chùm nhỏ cho hổ mẹ.
Sở Thiên vẫn chú ý tới Kiều Nghệ, thấy cô không chút kiêng kỵ "bắt nạt" hổ trắng lớn như thế. Gã sợ hổ trắng lớn sẽ nổi giận nên luôn âm thầm cảnh giác, nhưng không ngờ hổ trắng lớn luôn không có bất kỳ động tĩnh gì, thậm chí cặp mắt hổ rất giống mắt của Kiều Nghệ còn cưng chiều liếc nhìn cô.
Chẳng lẽ... Hổ trắng lớn này thật sự xem Kiều Nghệ như con của nó ư?
Sở Thiên kinh ngạc và hoang mang, sau đó lại có một cảnh tượng phá vỡ tam quan của gã.
Cảnh tượng đó là cây non mini được Kiều Nghệ đặt ở bên hông balo cử động, toàn thân nó rung lắc khi thấy hổ trắng lớn được buộc lông thành từng chùm nhỏ. Nó dùng bộ rễ chui ra ngoài balo và leo lên tới đùi của Kiều Nghệ.
"Đây là... Đây là..." Sở Thiên cảm thấy có phải là mình xuất hiện ảo giác rồi không, nếu không thì sao lại nhìn thấy một cái cây non đi bằng đôi chân dài được chứ?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận