Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 399

Chương 399
"Biết rồi."
"À đúng rồi, còn một chuyện cuối cùng, chúng tôi vẫn chưa dọn sạch quái vật ở tầng hầm thứ ba, anh cảm thấy nên làm gì?"
Những quái vật này khi còn sống cũng là nạn nhân, bây giờ biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, Cố Hựu Kỳ tưởng tượng đã cảm thấy khó chịu.
"Dọn dẹp sạch sẽ đi."
Sống sót mà không lý trí, không tự tôn như vậy, chẳng thà chết quách cho xong hết mọi chuyện.
"Tôi biết rồi." Cố Hựu Kỳ thở dài một tiếng rồi đứng dậy rời đi, nhưng trước khi ra ngoài, anh ta đột nhiên hỏi: "Anh muốn tham gia nhiệm vụ dọn dẹp không?"
"Không, các anh xem rồi xử lý đi." Thẩm Chi Hủ nói xong lại nghĩ tới gì đó, anh híp mắt, giọng nói trầm khàn: "Đến lúc đó cho tôi xem tinh hạch của chúng."
Cố Hựu Kỳ không biết vì sao Thẩm Chi Hủ lại nói như vậy, nhưng vẫn đồng ý.
"Biết rồi, hôm khác gặp."
Thẩm Chi Hủ không trả lời.
Cố Hựu Kỳ không cảm thấy kinh ngạc, kéo cửa đi ra ngoài.
Cạch một tiếng, cửa lớn bị Cố Hựu Kỳ đóng lại, bên trong căn phòng trở lại yên tĩnh.
"Ngao Ngao, em ổn chứ? Cần tôi tới giúp em không?"
Bên ngoài chăn truyền đến giọng nói lo lắng của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ nghe thấy thì mặt nóng lên, lại sợ anh sẽ tới thật nên vội vàng hét lên.
"Grừ grừ!" Không! Anh không được qua đây!
Hét xong Kiều Nghệ lại sững sờ, làm hổ lâu quá nên cô đã quên mất bây giờ đã có thể nói được. Nhưng bây giờ cô cũng không thèm nghĩ nhiều như vậy, ở trong chăn loạn xạ mặc quần áo trẻ em vào.
Cố Hựu Kỳ rời đi không bao lâu, Người đẹp ốm yếu cũng đi làm bữa sáng cho các cô. Sau khi ăn sáng xong, Kiều Nghệ cảm thấy dị năng mới của mình đã phục hồi rất nhiều, cho nên lập tức trốn vào trong chăn. Vừa nghĩ tới thì cô đã biến thành em bé ở trong chăn, sau đó dựa vào thị lực tốt trốn ở trong chăn mặc quần áo.
Thẩm Chi Hủ nghe ra sự phản kháng của hổ trắng nhỏ nên cũng không đi qua, chỉ có hơi buồn cười nhìn bọc nhỏ nhô ra trên giường. Nhưng anh lại sợ cô sẽ không mặc được quần áo, vì vậy lại cẩn thận hỏi: "Không cần tôi giúp thật ư? Em biết mặc quần áo hả Ngao Ngao?"
Sự giễu cợt trong giọng nói của anh làm cho Kiều Nghệ nghẹn họng không nói nên lời.
Ai không biết mặc quần áo chứ?
Tốt xấu gì kiếp trước tôi cũng là người, còn là một người trưởng thành sống hai mươi năm, sao có thể không biết mặc quần áo được chứ? Người đẹp ốm yếu không biết nói chuyện chút nào!
Nghĩ như vậy, Kiều Nghệ cũng mặc xong quần áo. Cô vén mạnh chăn lên, đôi mắt màu lam nhạt xinh đẹp trừng Người đẹp ốm yếu đang cười nhạo mình.
"Ơ? Ngao Ngao, em biết mặc quần áo hả? Thông minh thật đấy." Thẩm Chi Hủ đi tới, nhẹ nhàng nhéo gương mặt của cô.
Hai gò má trắng nõn phúng phính và mềm mại của cô, cảm giác rất thích.
Thẩm Chi Hủ không nhịn được, lại nhéo thêm mấy cái nữa.
Kiều Nghệ trừng anh, dùng tay kéo tay của Người đẹp ốm yếu ra, dù thế nào cũng không cho anh nhéo nữa.
"Ngao Ngao?"
Kiều Nghệ nhìn chằm chằm anh mà không nói lời nào.
Thẩm Chi Hủ còn tưởng rằng hổ trắng nhỏ biến thành người không biết phải nói chuyện như thế nào, suy nghĩ có phải là nên sắp xếp việc học ngôn ngữ hay không, lại nói đùa: "Ngao Ngao, còn mới nên sẽ ngại, em nói xem nên học từ đâu?"
Hổ trắng lớn cũng không ngại như cô.
Kiều Nghệ nghe xong mặt đỏ lên trong nháy mắt, mắt mèo ngấn nước trừng Người đẹp ốm yếu lên án.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận