Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 45

Chương 45
Kiều Nghệ nhanh nhẹn giải quyết xong bữa tối rồi ợ một cái, cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ mà đi tìm quả mâm xôi dại, ăn mấy quả để làm sạch mùi máu tươi khoang miệng. Cô suy nghĩ một chút lại cắn thêm một bụi nhỏ, giẫm lên bóng đêm quay trở về hang động.
Việc đầu tiên Kiều Nghệ làm sau khi trở lại hang động chính là quan sát xem người đàn ông kia có tỉnh táo hay không, tiếp theo đó mới vươn móng vuốt ra, đệm thịt nhẹ nhàng chạm vào trán anh.

Úi da, vẫn còn nóng quá!⊙▃⊙
Cô thu hồi móng vuốt, nhìn đôi môi mỏng xinh đẹp của người đàn ông bởi vì sốt cao dẫn đến thiếu nước mà khô nứt, sau đó yên lặng ngậm một quả mâm xôi dại rồi đặt xuống cánh môi anh.
Cô đợi một hồi, không thấy người đàn ông có động tĩnh gì thì chợt nhíu mày, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
"Grừ…" Anh ăn nhanh đi, không ăn làm thế nào mà bổ sung nước được!
Hôm nay khi Kiều Nghệ đi tìm mâm xôi dại có nghĩ đến người đàn ông cho nên đã thuận tiện mang về cho anh mấy quả, nhưng tình huống hiện tại khiến cô có chút khốn đốn.
Người đàn ông đang hôn mê không thể ăn mâm xôi dại được, Kiều Nghệ cũng không có hai tay linh hoạt để giúp đỡ.
Cô ngồi xổm xuống suy nghĩ trong chốc lát, hồi lâu sau đã có một kế hoạch, cô lấy miếng đệm thịt cọ vào phần lông ở trên móng vuốt bên kia, sau khi thấy nó đã sạch sẽ rồi đặt xuống quả mâm xôi dại đang ở trên môi người đàn ông rồi dùng lực ấn xuống, quả mâm xôi dại bị ép ra nước.
Nước đỏ thấm theo kẽ môi anh, người đàn ông đang hôn mê dường như cũng cảm giác được mà vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm cánh môi theo bản năng, trùng hợp móng vuốt của Kiều Nghệ còn chưa được thu hồi, đầu lưỡi của người đàn ông nhẹ nhàng liếm phải miếng đệm thịt non mềm của cô.
Kiều Nghệ: (′⊙w⊙)
Cô giật mình, vội vàng thu hồi móng vuốt của mình, hai tai tròn run rẩy, con ngươi cũng thu nhỏ lại rồi liên tục lui về phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa liếm đệm thịt của mình.
Trong bóng tối, người đàn ông vẫn không nhúc nhích, cảm giác bị liếm vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của Kiều Nghệ.
"Grào?"
Kiều Nghệ khẽ kêu lên trong vô thức, cô thăm dò đến gần, móng vuốt xù lông nhẹ nhàng chọc vào cánh tay của anh.
Ơ? Sao anh lại không động đậy nữa rồi? Không phải là đang giả chết đấy chứ?
Kiều Nghệ cố nén cơn buồn ngủ nhìn chằm chằm vào người đàn ông tận mười phút, thấy anh thật sự không còn nhúc nhích nữa mới tiếp tục cho anh ăn thêm mâm xôi dại.
Chẳng qua là lúc này cô đã khôn hơn, không còn dùng đệm thịt ép mâm xôi dại như vừa rồi nữa mà ngược lại bật móng vuốt ra, dùng sức chọc vào vỏ quả mâm xôi dại, đợi đến khi nó chảy nước trái cây ra thì mới đặt lên môi người đàn ông.
Kiều Nghệ đút cho anh ăn mâm xôi dại mà bản thân mang về xong cũng mặc kệ người đàn ông sẽ có phản ứng gì, chỉ lo liếm nước trên đầu móng vuốt rồi tìm một vị trí cách xa anh một chút, sau đó cuộn trọn thân thể lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Nhưng cô không biết vào khoảnh khắc mình nhắm mắt lại, hàng mi của người đàn ông vốn đang hôn mê lại nhẹ nhàng rung động, không đến mấy giây sau, một đôi mắt lạnh như băng không hề có cảm tình mở ra.
Dường như anh ý thức được điều gì mà giãy giụa muốn đứng lên nhưng lại bất đắc dĩ vì tứ chi đã mềm nhũn dưới ảnh hưởng của cơn sốt cao, không thể khống chế được nữa. Hơn nữa cơn đau nhức cả người tràn lan khiến anh chưa tỉnh táo được quá năm giây đã lại không cam lòng chìm vào bóng tối.
Kiều Nghệ đang cuộn mình cách đó không xa nghe thấy tiếng động chợt mở mắt ra nhìn về phía người đàn ông, lẳng lặng nhìn chăm chú vài giây, thấy anh vẫn bất động như cũ, cái đầu tròn của cô nghiêng nghiêng, đôi mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Quái lạ, vừa rồi rõ ràng cô nghe thấy tiếng động sao bây giờ lại không thấy nữa? Chẳng lẽ là cô nghe lầm?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận