Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 260

Chương 260
Nàng nhìn quanh nhà kho, không hề thấy bóng dáng của Thẩm Chi Hủ, lúc này nàng mới nhớ ra trước khi chiến đấu với con zombie cấp 5, nàng đã không nhìn thấy Thẩm Chi Hủ.
Anh ta đi đâu rồi?
Trình Dao nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Đại Bạch, Thẩm Chi Hủ đâu?”
Hổ mẹ ngẩng đầu nhìn Trình Dao, lắc đầu, ý nói nó cũng không biết.
Trong số những người có mặt ở đây, có lẽ hổ mẹ là người duy nhất biết Thẩm Chi Hủ rời đi khi nào, nhưng lại không biết anh đi đâu.
Trình Dao cau mày, cảm thấy không hài lòng với Thẩm Chi Hủ.
Không phải đã hứa bảo vệ hổ trắng nhỏ à? Tại sao khi nguy hiểm ập đến thì anh ta lại biến mất?! Chẳng lẽ thường ngày việc anh ta yêu quý hổ trắng nhỏ nhiều như vậy chỉ là diễn trò thôi sao?!
Trình Dao không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Kiều Nghệ cũng không vui, Người đẹp ốm yếu lại rời đi mà không nói lời nào với cô, thật không tốt chút nào, khi quay về cô nhất định phải dạy cho anh một bài học!
Dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng cho Người đẹp ốm yếu, sợ sau khi rời đi, anh sẽ gặp phải vô số nguy hiểm.
Một người một hổ có suy nghĩ khác nhau, lúc này một giọng nói khàn khàn phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trong nhà kho.
"Lúc nãy là mày đánh lén tao phải không?" Tôn Vĩnh Trình nhìn chằm chằm hổ trắng nhỏ, nếu không phải dị năng trong cơ thể cạn kiệt, anh ta nhất định sẽ dùng dị năng hệ hoả của bản thân giết chết con hổ trắng nhỏ chết tiệt này!
Địch Thao không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy nên hơi nheo mắt, im lặng không lên tiếng.
"Anh đang nói bậy gì vậy?" Tâm trạng của Trình Dao trở nên không tốt, ánh mắt thiếu kiên nhẫn nhìn Tôn Vĩnh Trình.
Kiều Nghệ nghe được câu hỏi của Tôn Vĩnh Trình, lập tức trợn mắt trừng trừng.
Đúng vậy, tôi đánh lén đó, thì sao nào? Chỉ có quan châu mới được đốt lửa, còn dân thường thì không được phép thắp đèn sao?
"Tôi không nói bậy! Chính tôi nhìn thấy rõ ràng! Con hổ trắng nhỏ này hoàn toàn không phải là một con vật bình thường. Nó là động vật biến dị đã thức tỉnh dị năng, còn dùng dị năng của nó đánh bay con zombie hệ tinh thần, vừa rồi chính tôi đã bị nó đánh lén! Nếu không phải tôi phản ứng nhanh, thì đã chết giữa bầy zombie rồi!" Tôn Vĩnh Trình càng nói càng kích động, mặt đỏ bừng.
Trình Dao sửng sốt, vô thức liếc nhìn hổ trắng nhỏ, chỉ thấy hổ trắng nhỏ lười biếng, dường như không để ý lời buộc tội của Tôn Vĩnh Trình, nàng muốn nói gì đó nhưng lại bị Địch Thao cắt ngang.
"Trình Dao, các cô làm như vậy là không rõ ràng. Lúc trước Tiểu Minh chết không phải lỗi của các cô, là do chúng tôi bị mắc bẫy nên hành động bốc đồng. Nhưng khi mọi người đang cùng nhau đánh zombie, sao con hổ trắng nhỏ này có thể đã lén lút tấn công con người chứ? Đúng là không phải đồng loại nên khác máu tanh lòng, súc sinh thì vẫn mãi là súc sinh, dù có nuôi dưỡng vất vả đến đâu cũng không thân..."
Lời còn chưa dứt, Địch Thao nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, đột nhiên nghiêng mạnh đầu sang một bên, nhưng một bên mặt vẫn bị một cỗ lực lượng vô hình làm bị thương, để lại một vết thương sâu đến tận xương.
"Shhhh…"
Địch Thao đau đớn, đột nhiên ôm lấy má, máu đỏ chảy ra từ kẽ ngón tay, trông rất đáng sợ.
"Không phải tôi đã nói, khi nói chuyện nên cẩn thận sao?"
Trong nhà kho yên tĩnh vang lên một giọng nói lạnh lùng, mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy thân hình cao gầy của Thẩm Chi Hủ đang nhẹ nhàng bước vào, ánh mắt của anh bâng quơ quét qua mọi người trong nhà kho, khiến bọn họ kinh hãi.
Địch Thao cũng bị hành động của Thẩm Chi Hủ làm cho sợ hãi, nhất thời quên mất cảm giác đau đớn lẫn tức giận.
Khi Thẩm Chi Hủ nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi yếu ớt của hổ trắng nhỏ, vẻ mặt bình yên điềm tĩnh của anh đột nhiên vỡ vụn. Anh nhanh chóng bước tới, bế hổ trắng nhỏ từ dưới miệng hổ trắng lớn lên.
Hổ mẹ há miệng thả ra, dùng chiếc lưỡi đầu đặn liếm lớp lông quanh miệng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận